Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 5: The Lord Of The Rings - Chương 83

Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:42

Học tập là việc, chỉ cần can đảm bước qua bước đầu tiên, thì sẽ phát hiện ra 99 bước còn lại... càng đi càng khổ.

Việc học nói của Assath cũng giống như trẻ con học bập bẹ – biết phát âm không có nghĩa là biết nói chuyện.

Những thứ đơn giản như tên người, cụm từ, lượng từ, cô còn có thể nắm được, nhưng với những thứ phức tạp như câu dài, thơ ca, ngâm xướng… thì hoàn toàn bó tay.

Là một “vua cần cù” chính hiệu, Assath vô cùng sốt ruột muốn rèn lưỡi cho thẳng, học giỏi kỹ năng nói chuyện.

Thế nhưng tiết tấu giảng dạy của tinh linh lại rất chậm rãi, không chạy theo lượng từ vựng, mà chú trọng chất lượng.

Trong suốt một tháng sau đó, Legolas chỉ hướng dẫn cô nhận biết người và vật, chỉnh sửa phát âm.

Tiến độ chậm chạp khiến Assath bắt đầu ủ rũ, chán nản.

Với trực giác vốn rất nhạy bén của tinh linh, Legolas nhanh chóng nhận ra nỗi buồn của rồng con.

Anh giơ tay vuốt ve lớp vảy rồng, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết trong thời gian họ sống chung.

Không lâu sau, anh đã tìm được nguyên nhân của vấn đề.

Legolas:

“Assath, hãy kiên nhẫn một chút, không cần quá vội.”

Anh vuốt nhẹ vảy rồng, giọng nói ôn hòa nhưng mang theo sự hoang mang:

“Ta không hiểu, có thể nói cho ta biết tại sao không?”

“Tại sao mỗi việc ngươi làm đều mang theo cảm giác cấp bách đến thế?”

Legolas ngẩng đầu nhìn nó, đôi mắt xanh trong như bầu trời:

“Tinh linh không phải kẻ thù của ngươi, nhện khổng lồ cũng không còn là đối thủ của ngươi.

Thế nhưng mỗi khi ăn, ngươi chưa từng thả lỏng, ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng vậy.”

“Tựa như phía sau ngươi luôn có thứ gì đó hung ác đuổi theo, chỉ cần ngươi buông lỏng, nó sẽ lập tức nhào tới vồ lấy ngươi vậy.”

“Nhưng Assath à…”

Anh không rõ cô từng trải qua những gì,

Nhưng cảm nhận được — chắc chắn cô đã chịu rất nhiều khổ đau.

“Giống như lời nói cần học từng chữ, câu cần học từng lời, ngươi cũng nên cho bản thân một chút thảnh thơi.”

“Ngươi là rồng, ít có đối thủ, mọi chuyện đều có thể thong thả mà làm.”

Assath không trả lời ngay.

Cô cúi đầu nhìn tinh linh, hồi lâu sau mới khẽ nói:

Assath:

“Legolas... có những chuyện, không thể chờ đợi.”

Cô cố gắng tổ chức ngôn từ, chậm rãi nói ra kinh nghiệm xương máu:

“Chờ đợi... chỉ đổi lại cái chết.”

Nếu khi ở đảo Nublar, cô chờ đợi, thứ đợi cô sẽ là sát thủ Indominus 01.

Nếu khi ở rừng Amazon, cô chần chừ, điều chờ cô là trăn xanh siết cổ.

Sự sống đúng là biết tự tìm lối thoát, nhưng mỗi con đường sống đều là đánh nhau mà ra, m.á.u me mà tới.

Không đứng trên đỉnh, cô không có tư cách để nghỉ ngơi.

Assath thản nhiên:

“Ta... không có... thời gian.”

Lưỡi vẫn chưa thuần thục, từ cuối cùng lại vô tình mang theo tiếng rồng ngâm, khiến cô mất hứng, không nói nữa.

Cô tưởng tinh linh sẽ hiểu sự lo lắng của mình.

Không ngờ khi nhắc tới “thời gian”, hai bên lại hoàn toàn lệch pha, tinh linh hiểu theo một nghĩa khác hẳn, rồi còn giảng cho cô một bài học kiến thức nữa.

Legolas mỉm cười:

“Sao lại không có thời gian? Thời gian còn nhiều lắm.”

Hắn biết rồng con thiếu kiến thức phổ thông,

Nhưng không ngờ — nó hoàn toàn không biết gì về tuổi thọ của loài rồng.

Nó tưởng mình chỉ sống được vài chục năm như loài người chắc?

Legolas:

“Assath, tuy rồng không bất tử như tinh linh, nhưng tuổi thọ cũng rất dài — vài nghìn năm, thậm chí hàng vạn năm.”

“Thế nhưng trong ghi chép của tinh linh, trừ vài con rồng đặc biệt, chưa có con nào sống qua nổi 1.000 năm.”

Con rồng đầu tiên – Glaurung, tàn ác vô song, g.i.ế.c người như ngóe, chỉ sống hơn 200 năm rồi bị Túrin Turambar g.i.ế.c chết. Ancalagon – rồng lửa có cánh, sức mạnh vô song, một hơi thở có thể thay đổi cục diện chiến trường, cuối cùng bị Eärendil cùng tộc đại bàng liên thủ tiêu diệt, sống chưa đầy 200 năm. Những con rồng về sau, hoặc c.h.ế.t vì tham lam, bị sập bẫy, hoặc bị tiễn bởi mũi tên đen và những cuộc chiến rồng.

Chỉ có những con xảo quyệt, mạnh mẽ như Kankus, biết thu mình không làm bậy, mới sống lâu tới nghìn tuổi.

Legolas:

“Ngươi sống trong Mirkwood, sống cùng tinh linh, thủ hộ lẫn nhau. Sống vài vạn năm cũng không có vấn đề gì cả. Vậy thì học nói mất vài năm thì có đáng là gì?”

“Phải mất 100 năm tinh linh mới được xem là trưởng thành, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Được 90 chưa?”

Assath:

“……”

(ngớ người)

Tính tròn trịa thì cô mới có 19 tuổi thôi...

Theo chuẩn trưởng thành của tinh linh, cô chẳng khác gì trẻ con, thảo nào đám tinh linh đối xử với cô như nuôi con nít, giúp cô lau miệng, rửa chân, còn nuông chiều đủ kiểu...

Khó tin thật!

Chứ cái tuổi này mà ở kỷ Jura, cô chính là thanh niên sung sức!

Nhưng mà nghĩ lại, trẻ mãi vài chục năm chẳng đáng khoe, rồng ngàn tuổi, vạn tuổi mới thơm!

Nghĩ tới đây —

Sống được lâu như thế, có lẽ... thả lỏng một chút cũng không sao?

Assath có vẻ thư giãn hơn một chút, rồi lại tò mò hỏi:

“Legolas, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Legolas chớp mắt, giọng điệu vô cùng vô hại:

“Lớn hơn ngươi một chút.”

Assath gật đầu, đưa ra yêu cầu:

“Ta... muốn học thêm... cái gì đó khác. Ngày mai.”

Nói thật, bất kể tuổi thọ của cô hiện giờ có dài đến đâu, thì khi chưa sống đủ, cô vẫn luôn có cảm giác bất an. Giống như bây giờ, nếu không “cày cuốc” thì thấy như đang phí phạm cuộc đời.

Legolas suy nghĩ:

“Học thêm cái gì đó à…”

“Phải rồi, Assath, ngươi nên học cách... phun lửa.”

Tinh linh nói với cô rằng, một con rồng xuất sắc nên nắm được một số kỹ năng cơ bản nhất định.

“Không có con rồng nào lại không biết phun lửa. Lửa rồng của chúng đủ để nung chảy cả núi cao và băng nguyên.”

Mà cô, hiện tại chỉ mới biết... phun khói.

Assath hỏi:

“Phun... lửa, thế nào?”

Legolas đáp:

“…Tinh linh không biết phun lửa.”

Assath hiểu rồi — chuyện này không ai dạy nổi cô, chỉ có thể tự mình mò mẫm.

Mà để tự nghiên cứu, điều kiện tiên quyết là cơ thể cô phải đã hấp thu được phần gen có khả năng phun lửa từ loài rồng, và mọc ra cơ quan tương ứng. Nếu phần cứng không đủ, thì dù có cố cũng phun không ra.

Nhưng, xét theo việc hiện tại cô đã có thể phun khói, có vẻ như lợi thế của loài rồng đã được cô hấp thu kha khá — việc học phun lửa chỉ còn là vấn đề thời gian.

Cô nên kiên nhẫn thêm một chút.

Chỉ là, Assath không ngờ rằng — cơ hội lại đến bất ngờ như vậy.

Thế giới mới này không còn nằm trong phạm vi kiểm soát của khoa học, Assath hiểu điều đó.

Nhưng lố bịch đến mức này thì cũng thật hiếm thấy.

Tháng thứ ba sống ở Mirkwood, có lẽ do ăn quá nhiều nhện khổng lồ, cô lại xuất hiện... “ảo giác” — có thể nghe thấy tiếng bọn nhện nói chuyện.

Cái quái gì thế?

Cô dường như đã “thức tỉnh thính giác cấp hai”. Những con nhện to đùng đó chỉ kêu sột soạt giữa rừng, vậy mà rơi vào tai cô lại biến thành lời thoại có thể hiểu được.

Quỷ thật! Sao cả nhện cũng nói được tiếng Anh rồi?

“Là con rồng quái dị đó, là nó!”

“Lại là nó! Nó ăn quá nhiều ‘chúng ta’, đồng hóa luôn sức mạnh, ta sắp không ngửi ra nó rồi!”

“Nó đến rồi! Nó đang đi săn! Đáng chết, lũ tinh linh c.h.ế.t tiệt! Con rồng c.h.ế.t tiệt...”

“Sao rồng lại đi chung với tinh linh? Tinh linh không phải là thức ăn sao?”

Lần đầu tiên nghe nhện nói chuyện, Assath đúng là hơi bất lực.

Cô đứng ngây ra tại chỗ một lúc lâu, suýt thì quên cả mục đích đi săn.

Nhưng rồi cô lại nhớ ra — từng thấy đại bàng biết nói, núi lớn biết biến hình, thỏ biết kéo xe...

Thôi được rồi. Nhện biết nói thì đã sao, có phải biến thành người đâu — có gì mà lạ?

Assath mặt rồng vô cảm, đã bị phát hiện rồi thì khỏi cần giấu nữa, cô dứt khoát giải trừ trạng thái ngụy trang.

Cô vỗ cánh, chợt bay vút lên cao, xé rách từng tầng mạng nhện. Đôi cánh sau lưng vỗ lên từng cơn gió mạnh, quét sạch lũ nhện đang trốn trong tán cây rừng.

Sau đó, cô tóm lấy con nhện phát âm rõ ràng nhất, ấn nó xuống đất, mặc kệ những con khác bỏ chạy tán loạn.

Phải nói là — cô đã tiến hóa.

Khả năng săn mồi của cô giờ đây cực kỳ thuần thục, không còn con mồi nào có thể thoát khỏi móng vuốt của cô nữa. Nghĩ tới đây, cô cảm thấy: chỉ cần luyện thêm một chút nữa, chắc có thể đè cả Alien Queen ra mà “cọ xát” rồi.

Assath dùng móng vuốt giữ chặt con nhện khổng lồ, nó không thể phản kháng, chỉ biết run rẩy.

Cô tiến lại gần, phun luồng khí nóng vào nó, hỏi thẳng:

“Các ngươi... sao lại phát hiện ra ta?”

Ngụy trang, hòa vào môi trường xung quanh, vốn là kỹ năng bản năng của cô.

Khi đi săn, đến cả Alien còn không xác định nổi vị trí của cô, thế mà lũ nhện này lại thấy được?

Cái gì mà “đồng hóa sức mạnh”, cái gì mà “không ngửi thấy mùi nữa”, nói rõ ràng chút đi.

Con nhện khổng lồ phát ra âm thanh khàn khàn:

“Ngươi biết nói rồi à?”

“Con rồng đáng thương, rồng sa cơ lỡ vận!

Được một đám tinh linh nuôi dạy, đến cả mình nên đứng về phía nào cũng quên rồi.”

Nhện thì trông xấu thật, nhưng lại nói thật —

“Ngươi không có sức mạnh của bóng tối, chúng ta có thể ngửi thấy ngươi;

Còn nếu ngươi có sức mạnh bóng tối, chúng ta sẽ không lần ra nổi.”

Vậy ra bọn nhện cũng như cô, có thể “nhìn thấy năng lượng”?

Là dùng năng lượng để xác định vị trí kẻ thù và con mồi sao?

Là chỉ có chúng như vậy, hay hầu hết các dị chủng ở Trung Địa đều thế?

Assath hỏi: “Sức mạnh bóng tối là gì cơ?”

Lũ nhện khổng lồ không trả lời, chỉ nhổ ra lời mỉa mai: “Ngươi là dị loại! Là quái vật! Ngươi đã phản bội bóng tối, đồng loại của ngươi sẽ xé xác ngươi ra...”

Assath khép chặt móng vuốt, ép cho con nhện tuôn ra chất dịch. Cô dùng lực mạnh một chút liền bóp nát nó trong tay.

Ngay lúc đó, đám nhện rút lui ban nãy lại quay đầu tràn về, ngóc đầu lên từ giữa rừng, gan to bằng trời mà vây chặt lấy cô. Chúng giăng tơ, phun tơ nhện, liều mạng lao lên như lũ điên, như thể định lấy số lượng đè c.h.ế.t cô.

“Giết nó! Giết con rồng này! Nhân lúc đám tinh linh còn chưa tới!”

“Nó đơn độc xâm nhập vào hang ổ của chúng ta, chỉ có cơ hội này thôi...!”

Tơ nhện liên tục phun ra, quấn chặt lấy đầu, móng vuốt, cánh và đuôi của cô.

Assath xé toạc những tấm lưới đầu tiên một cách dễ dàng, nhưng không ngờ mạng nhện chồng lên từng lớp, tầng tầng lớp lớp không ngừng, không sao đếm xuể. Vô số nhện khổng lồ kéo lê cái thân to lớn bò lên người cô, cố gắng dùng miệng độc chọc thủng lớp vảy rồng, hút lấy m.á.u cô.

Ba tháng qua, sự tồn tại của Assath gần như khiến lũ nhện phát điên.

Cô không sợ độc, không ngán tơ nhện, lại làm bạn với tinh linh, lấy nhện làm thức ăn. Trong thời gian ngắn đã tiêu diệt một nửa số lượng của chúng, đồng thời giải quyết tình trạng rừng bị ăn mòn — lũ nhện bị đẩy vào bờ vực diệt vong, còn tinh linh thì ngày càng truy quét gắt gao.

Nếu tiếp tục thế này, nhện khổng lồ sẽ tuyệt chủng ở Mirkwood.

Một khi không còn lũ nhện làm vật cản, tinh linh sẽ mất lý do ở lại bảo vệ Vương quốc Rừng Xanh, nhất định sẽ bắt đầu rời rừng, dấn bước ra ngoài. Với năng lực cảm nhận của họ, sớm muộn gì cũng phát hiện ra nơi lũ Orc đang ẩn náu.

Không! Không thể để tinh linh rời khỏi Mirkwood...

Biến số duy nhất chính là con rồng này. Chỉ cần g.i.ế.c được nó, kế hoạch của bóng tối mới có thể trở lại đúng quỹ đạo.

Lũ nhện nổi cơn điên, giăng tơ dày đặc như thủy triều đen, nuốt chửng lấy ánh sáng bạc của rồng. Assath bị mạng nhện trói buộc, bị lũ nhện đè ép, bị tử thần uy h.i.ế.p — cơn giận bùng phát, hơi nóng tích tụ, hơi thở nóng rực mang theo tàn lửa và tro bụi phun ra từ mũi cô, đánh thức bản năng đang ngủ say trong máu.

Bản năng thuộc về loài rồng.

Trong cơ thể cô tự động tiết ra một chất lỏng, có thứ năng lượng rực cháy từ bụng dâng lên. Khi chất này tiếp xúc với năng lượng ấy, nó lập tức hóa thành thứ chất nóng như dung nham.

Assath không kịp suy nghĩ, hoàn toàn theo bản năng há miệng phun ra ngọn lửa rực cháy.

Lửa rồng!

Ngọn lửa rồng đỏ rực, nóng như dung nham, xuyên phá ra ngoài thành một tia lửa nóng gần như thẳng tắp.

Trong ánh mắt sững sờ của chính mình, Assath trơ mắt nhìn lửa rồng do cô phun ra dễ dàng đốt cháy tơ nhện, thiêu hủy nhện khổng lồ, quét sạch cây rừng.

Tơ nhện đầy trời nhanh chóng héo rũ, lũ nhện hét lên trong đau đớn giữa ngọn lửa, lớp vỏ cứng của chúng tan chảy, dịch thể bên trong cũng bốc hơi chỉ trong nháy mắt. Cây khô, lá mục, xác thú, xương vỡ... tất cả đều hóa thành tro bụi trong cơn điên cuồng của lửa rồng, không còn một mảnh.

Đến khi hơi thở cuối cùng của ngọn lửa rời khỏi miệng, Assath đứng giữa tro tàn và tàn lửa, hồi lâu không nói nên lời.

Cô nhìn vùng đất bị dọn sạch trong nháy mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn vừa được hé lộ sau khi rừng khô bị thiêu trụi, hít thở không khí trong lành ùa vào từ bên ngoài...

Lần đầu tiên, cô cảm thấy — tương lai thật dài, không cần phải vội.

Vì — những sinh vật đủ tư cách làm đối thủ của cô, có lẽ chẳng còn bao nhiêu nữa rồi.

Âm thanh sột soạt vang lên, là tiếng tinh linh đang lao đến với tốc độ cao. Nhưng Assath không chờ họ tới, mà lại tiến sâu hơn vào hang ổ của nhện, cô định thử lại uy lực của lửa rồng một lần nữa.

Nói mới nhớ — cô vẫn chưa biết nhện nướng có mùi vị ra sao... chắc là ngon lắm?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.