Thập Niên 60: Gia Đình Tái Hôn Trong Ngõ Nhỏ - Chương 25: Kỹ Thuật Mới
Cập nhật lúc: 27/12/2025 01:21
Bốn chàng trai lần lượt thử sức, và người làm tốt nhất, không ngoài dự đoán, chính là Chu Châu.
Tiếp theo đến lượt Giang Tiểu Nga.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, cô gái vốn luôn xông xáo tranh giành vị trí dẫn đầu lần này lại không cầm mỏ hàn mà đưa mặt nạ bảo hộ cho Chu Châu.
"Hử?" Chu Châu nhướn mày, ngờ vực hỏi: "Sao thế? Đầu hàng vô điều kiện, định tôn tớ lên làm đại ca à?"
Giang Tiểu Nga tặng cho cậu ta một cái lườm sắc lẹm.
Chu Châu thở phào nhẹ nhõm. Nhóm năm người này ai cũng có cái tôi cao, nhưng khi cùng chung tay chế tạo máy móc, tự nhiên sẽ hình thành một người dẫn đầu. Họ chưa từng bàn bạc chính thức về việc này, nhưng ai cũng ngầm hiểu.
Cậu không biết những người khác nghĩ sao, nhưng bản thân cậu vừa khâm phục vừa tò mò về Giang Tiểu Nga.
Không phải cô ấy cái gì cũng giỏi. Một cô bé 18 tuổi sao có thể so bì kinh nghiệm với những bậc thầy như Lư Vĩ Chí? Thậm chí có những kiến thức cơ bản cô ấy còn mù tịt, hỏi một câu thì lắc đầu ba cái.
Nhưng tốc độ tiến bộ của cô ấy cực nhanh. Chỉ mới chuyển sang học nghề nửa năm mà cô ấy đã nắm vững các nguyên lý cơ bản. Đáng nể hơn cả là cô ấy thường đưa ra những quan điểm mới mẻ đến mức khó tin, nghe qua tưởng chừng viển vông nhưng khi thực hiện lại vô cùng khả thi. Cảm giác như cô ấy có tầm nhìn xa trông rộng, luôn nhìn ra những điểm mà mọi người bỏ sót.
Và không chỉ giỏi lý thuyết, khả năng thực hành của cô ấy cũng không tồi. Mấy ngày làm việc cùng nhau, cậu hầu như không thấy Giang Tiểu Nga mắc lỗi. Dù ban đầu còn chút bỡ ngỡ nhưng sự tiến bộ của cô ấy rõ như ban ngày.
Một người có năng lực, có thiên phú, có tư duy kỹ thuật như vậy mà lần này lại nhường cơ hội cho cậu, Chu Châu thực sự rất thắc mắc.
"Cậu thao tác rất ổn định." Giang Tiểu Nga không tiếc lời khen ngợi, "Tớ từng đọc được một phương pháp hàn trong sách giáo khoa, tớ sẽ hướng dẫn, cậu thực hành nhé."
Chu Châu giãn cơ mặt: "Hóa ra là thế."
Cậu nhận lấy mặt nạ, chuẩn bị sẵn sàng: "Cậu nói đi, làm thế nào?"
"Hàn điểm. Tăng áp lực trong 0.5 giây, mở điện trong 0.3 giây, tay nâng tay hạ dứt khoát, chấm mỏ hàn vào điểm tiếp giáp giữa hai tấm sắt, góc nghiêng khoảng 15 đến 20 độ..."
"Chính xác đến mức ấy cơ à?" Chu Châu trợn tròn mắt, "Tớ cảm giác cậu đang làm khó tớ đấy, nhưng nghe cũng thú vị."
Cậu cầm mỏ hàn thử nghiệm. Cách này hơi lạ tay nhưng nhờ kiến thức cơ bản vững chắc, tuy không thể căn chuẩn từng phần mười giây như Giang Tiểu Nga nói nhưng cậu làm cũng không quá tệ.
"Cách này nhìn đơn giản phết nhỉ."
"Đơn giản thật à?"
"Đương nhiên là đơn giản rồi, chấm một cái bao giờ chẳng dễ hơn vạch một đường thẳng." Tiền Gia Thụ nhận xét ngay. Mỏ hàn dài, cầm nó vạch đường thẳng rất khó kiểm soát hướng đi, nhưng hàn điểm thì khác, chỉ cần chấm vào chỗ tiếp giáp là xong, không cần lo đường đi, chỉ cần kiểm soát tốc độ.
Quan sát một lúc, cậu kết luận: "Hàn điểm không đẹp bằng kiểu vảy cá của Chu Châu lúc nãy, nhưng lại phù hợp với tay mơ như bọn mình hơn."
"Độ thẩm mỹ kém hơn, nhưng thời gian gia nhiệt ngắn, vùng ảnh hưởng nhiệt nhỏ, sẽ không làm tấm sắt bị biến dạng hay nứt vỡ." Giang Tiểu Nga nhìn ba người còn lại với vẻ mặt ẩn ý, "Quan trọng hơn là, thao tác đơn giản thì ai cũng có thể làm được."
Cô không tiếc lời khen người khác, nhưng với sản phẩm t.h.ả.m họa của ba cậu bạn kia thì cô thật sự không khen nổi câu nào.
Giang Tiểu Nga tranh làm người đầu tiên không phải để ôm đồm hết việc. Nếu mình cô làm tất thì cần gì lập nhóm? Chẳng lẽ để bốn người kia đứng nhìn?
Làm việc nhóm quan trọng nhất là phân công lao động. Chiếc máy lần này được làm hoàn toàn từ vật liệu phế thải, nên hàn là công đoạn then chốt và chiếm khối lượng công việc lớn nhất. Vì thế, tất cả mọi người cần phải thành thạo kỹ năng này trong thời gian ngắn nhất.
Nói xong, cô đi đến trước mặt Chu Châu, vỗ vai cậu: "Cảm ơn cậu đã làm mẫu... lỗi. Giờ thì nhìn tớ thao tác chuẩn đây."
"..."
Chu Châu câm nín. Cậu biết ngay mà, tự dưng con bé này tốt bụng nhờ cậu làm mẫu, hóa ra là để làm nền tôn vinh nó lên!
Đúng là... bị nó qua mặt rồi!
Giang Tiểu Nga đeo bảo hộ xong xuôi, cầm mỏ hàn bắt đầu thao tác.
Tốc độ của cô rất nhanh. Mọi người còn chưa kịp định thần thì trên chỗ tiếp giáp của hai tấm sắt đã xuất hiện mấy mối hàn tròn trịa. Đây chính là ưu điểm lớn nhất của hàn điểm: tốc độ cực nhanh.
Hàn liên tiếp vài điểm, Giang Tiểu Nga giảm tốc độ, vừa làm vừa giảng giải: "Hàn điểm quan trọng nhất là vị trí đặt mỏ hàn, tâm điểm nhất định phải nằm chính giữa chỗ tiếp giáp..."
Trong phòng, năm cái đầu chụm lại, một người dạy bốn người học.
Bên ngoài, Lư Vĩ Chí nhìn qua cửa sổ. Tiếng máy hàn xè xè át đi tiếng nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt hăng say, rạng rỡ của đám học trò, ông cảm thấy sức sống tràn trề lan tỏa.
Nếu trẻ lại hai mươi tuổi, chắc chắn ông cũng sẽ xông vào đó góp vui.
"Lão Lư."
Chủ nhiệm Vương đi tới chào hỏi và xác nhận lịch trình: "Chuyện ông nhận lời lần trước, định bao giờ đi?"
"Chưa đến ngày mà, vội gì."
"Đi sớm một chút cũng tốt." Chủ nhiệm Vương khuyên, "Nghe nói đợt này có mấy học giả giỏi lắm, ông đến sớm giao lưu với họ xem sao."
"Tôi chẳng có gì để giao lưu với họ cả." Lư Vĩ Chí không hứng thú. Nếu không vì muốn xin cho năm đứa học trò được sử dụng kho phế liệu, ông còn chẳng buồn đi.
Ông là dân kỹ thuật chuyển sang đi dạy, làm gì có kinh nghiệm sư phạm bài bản. Lần đầu tham gia giao lưu, ông cũng háo hức lắm, ai ngờ bị một lão học giả chê bai là không cùng đẳng cấp, không cùng trường phái, chẳng có gì để nói chuyện.
Lúc ấy ông tức điên người, thách đấu luôn một trận giao lưu "hữu nghị" ngay tại chỗ. Kết quả không cần phải nói. Ông không có kinh nghiệm dạy học, lại cụt một tay, nhưng kinh nghiệm thực chiến mấy chục năm thì mấy ai bì kịp?
Từ đó danh tiếng "Lư Vĩ Chí" vang xa, năm nào cũng có người mời đi giao lưu học thuật, nhưng ông chán ngấy mấy trò này, mời thì cứ mời, đi hay không là việc của ông.
Lần này ông chịu đi là vì đã thỏa thuận với chủ nhiệm Vương.
"Sao ông cố chấp thế." Chủ nhiệm Vương thở dài, "Ông có biết..."
"Tôi biết." Lư Vĩ Chí ngắt lời, ông biết thừa chủ nhiệm định nói gì. Ông giơ cánh tay cụt lên, cười khổ, "Ông nhìn tôi xem, danh tiếng có lớn đến mấy thì làm được gì? Có cơ quan nào chịu mời một lão già tàn tật về làm kỹ thuật không?"
Vấn đề thực tế phũ phàng là vậy. Không có tay, bản lĩnh đầy mình cũng không thi triển được. Trận "giao lưu hữu nghị" kia ông thắng nhờ lý thuyết vững vàng, chứ bắt thực hành thì ông chịu c.h.ế.t.
"Danh tiếng hão huyền, cùng lắm là chuyển từ trường này sang trường kia dạy. Với tôi, dạy ở đâu chẳng thế? Ở lại đây ít nhất tôi còn được gần gũi gia đình."
"Khác nhau nhiều chứ!" Chủ nhiệm Vương phản đối, "Trường lớn trên thành phố tuyển học sinh chất lượng hơn cái trường tỉnh lẻ này nhiều."
"Sao lại không so được?" Lư Vĩ Chí hất hàm về phía cửa sổ, "Năm đứa học trò này của tôi chưa chắc đã kém ai đâu. Hơn nữa trường lớn thiếu gì giáo viên giỏi, nhưng tôi đi rồi thì đám học trò này của tôi ai lo?"
Ông biết chủ nhiệm Vương có ý tốt, nhưng ông không đồng tình. Học trò của mình thì nhìn đâu cũng thấy ưng mắt. Mà cũng không phải ông "mèo khen mèo dài đuôi", nhìn cái không khí hừng hực trong kia xem, bất kể thành công hay thất bại, chỉ riêng tinh thần dám nghĩ dám làm ấy thôi đã đủ khiến ông tự hào rồi.
"Học trò của tôi đang nghiên cứu chế tạo máy, tôi không đi được, ít nhất cũng phải đợi chúng nó làm xong đã."
Chủ nhiệm Vương tức anh ách nhưng biết tính ông già này ngang như cua, bèn nhìn theo hướng ông chỉ. Tuy không hiểu đám trẻ đang làm gì nhưng trông cũng ra dáng lắm. Ông hỏi: "Bao giờ thì xong?"
"Không biết."
"Không biết?"
Lư Vĩ Chí không biết thật, ngay cả nhóm Giang Tiểu Nga cũng không đưa ra được thời gian cụ thể. Chỉ biết là hễ rảnh rỗi không có tiết là cả nhóm lại chui vào xưởng làm việc.
Sản phẩm đầu tiên hoàn thành là một cái khung sắt rỗng. Cao 1m5, dài 1m.
Cái khung nhìn từ xa thì oai phong lẫm liệt, lại gần mới thấy lấm tấm đầy những vết hàn. Nhưng những vết hàn ấy nổi bật trên nền sắt cũ kỹ, ánh lên vẻ sáng bóng kim loại, trông cũng khá lạ mắt.
Khung xong rồi, đến lượt các linh kiện. Trục lăn, bánh răng, sàng lọc...
Trong bản thiết kế, nhóm Giang Tiểu Nga đã thêm vào hai bộ lọc lưới. Vì máy ở xã Cung Trang hay bị tắc do cặn bẩn nên bộ lọc này sẽ giải quyết triệt để vấn đề đó. Họ còn thiết kế riêng một cửa nhỏ trên khung máy để dễ dàng mở ra vệ sinh lưới lọc, tránh tình trạng cặn bẩn tích tụ làm hỏng linh kiện bên trong.
Chủ nhiệm Vương thấy tiến độ của họ quá chậm, nhưng nhóm Giang Tiểu Nga lại thấy mình làm rất nhanh. Càng làm càng quen tay, phối hợp càng ăn ý. Chỉ trong vòng mười ngày, ba linh kiện quan trọng nhất đã hoàn thành, chỉ còn lại các chi tiết nhỏ.
Giang Tiểu Nga bận tối mắt tối mũi, hận không thể ở lì trong xưởng làm việc 24/24.
Tuy nhiên cô không quên việc nhà. Ngày người yêu của chị tư đến chơi, cô nhớ rất rõ. Dù sao cũng là lần đầu anh rể tương lai đến nhà, phải giữ thể diện cho chị tư chứ.
Không chỉ cô, cả nhà ai nấy đều tất bật chuẩn bị.
Ngoài con gà mái già được vỗ béo mấy hôm nay, còn có một con cá to. Mấy hôm trước Giang Đông Dương lại đi đập nước một chuyến, không biết thương lượng thế nào với bác Đường mà mang về được mười con cá. Sáu con đổi cho đồng nghiệp của bố, ba con làm cá muối, còn con to nhất được thả trong chậu nước cạnh chuồng gà, chờ làm món cá kho đãi khách.
Ngày ra mắt ấn định vào chiều thứ Bảy.
Trưa hôm đó, Giang Đông Dương bắt tay vào thịt gà. Gà già phải hầm lâu mới mềm và ngon.
Lúc làm gà có xảy ra chút sự cố nhỏ. Giang Nam Dương nuôi gà mấy hôm nên nảy sinh tình cảm, nghe tin sắp thịt gà thì khóc lóc t.h.ả.m thiết. Nhưng khi được hứa cho thêm cái phao câu béo ngậy, cậu chàng lại nuốt nước miếng ừng ực, không biết là tiếc gà hay thèm thịt nữa.
Tay nghề nấu nướng của Giang Đông Dương đúng là không chê vào đâu được.
Từ lúc hắn vào bếp, mùi thơm đã bay ngào ngạt khắp sân. Ban đầu còn thoang thoảng, càng về sau càng nồng nàn quyến rũ, khiến Giang Tiểu Nga ngồi vẽ cũng không tập trung nổi.
"Chậc... sao mới ba giờ thế này... chậc chậc..." Giang Nam Dương ngồi chồm hỗm nhìn chằm chằm vào bếp, chỉ mong trời tối thật nhanh để được ăn cơm. Cứ nói một câu lại phải nuốt nước miếng mấy lần.
"Sắp rồi, sắp rồi." Giang Tiểu Nga cũng không kìm được liếc nhìn vào bếp.
Mỹ thực đúng là liều t.h.u.ố.c độc ngọt ngào, cuốn sổ mở ra cả buổi mà chưa viết thêm được chữ nào, tâm trí cô bay hết theo mùi gà hầm rồi.
Giang Nam Dương sốt ruột gọi với ra cổng: "Chị tư ơi, bao giờ anh rể mới đến thế?"
Trình Hồng đứng tựa cửa ngóng ra đầu ngõ, nhìn trời: "Chắc sắp đến rồi."
Cô đã hẹn giờ trước với Chu Lâu. Mời anh đến sớm một chút để cả nhà ngồi uống nước trò chuyện, tăng thêm tình cảm. Cô muốn Chu Lâu cảm nhận được sự nhiệt tình của gia đình mình, sự ủng hộ của mọi người sẽ khiến anh càng thêm trân trọng cô.
Nhưng mà...
Anh vẫn chưa đến.
Trình Hồng nói sắp đến, nhưng thực ra đã quá giờ hẹn khá lâu rồi.
Anh nhớ nhầm giờ hay có việc gì đột xuất?
"Hai đứa hẹn mấy giờ?"
Trình Hồng cụp mắt xuống, không thèm trả lời người vừa hỏi.
Trình Phân c.ắ.n môi, vừa giận vừa chột dạ. Cô ta sợ Trình Hồng nói ra chuyện đó.
Cô ta cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại bị ma xui quỷ khiến đưa ra quyết định như vậy. Nhưng cô hai cứ rót vào tai cô ta rằng, anh trai ngốc nghếch không tranh giành được với cô ta, nhưng em gái thì khác...
