Tình Yêu Phong Vân - Chương 93: Người Vui Kẻ Buồn - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:05
Thời tiết nước A vào mùa hè khá oi bức. Biệt thự nhà Lộ Tinh Văn nằm trong khu trang trại rộng lớn, là công trình với sự kết hợp hài hòa giữa kiến trúc và các tiểu cảnh sân vườn. Trang trại nhà hắn chủ yếu trồng nho, sau này, ba mẹ hắn lấn luôn qua dịch vụ du lịch, xây mấy khu nhà nghỉ cho du khách đến tham quan muốn lưu trú qua đêm.
Mới sáng sớm, hắn đã ra vườn, cảm nhận bầu không khí trong lành và thuần khiết. Lắng nghe thanh âm xào xạc của những chiếc lá chạm nhau trong gió khiến lòng hắn lâng lâng.
Khi ánh nắng vàng rực của mặt trời xuyên qua từng kẽ lá lấp lánh in bóng xuống mặt đất thì hắn quay trở vào, ngả lưng trên chiếc ghế giữa sân vườn nghe thác nước róc rách chảy. Chiếc ghế bốn chân nhưng hắn cứ thích ngồi bằng hai chân sau thôi, khi nào cảm giác sắp trút ngửa mới gồng mình trụ lại.
Vương Nghĩa Thành bước đến, ngồi đối diện Lộ Tinh Văn, đưa tay rót một ly nước, thấp giọng hỏi.
- Ở nhà mãi vậy, sao không đưa Tâm Dao ra ngoài chơi cho khuây khỏa?
- Con nhóc đó sao nhà mình không ở mà chạy đến nhà người khác hoài thế kia?
- Tâm Dao muốn phát triển công việc người mẫu ở nước T nên ba mẹ con bé gởi gắm cho ba, nhờ ba nói con quan tâm, chăm sóc nó một chút. Chờ con quay lại thì nó sẽ đi theo con.
- Ba gởi cho lão Vương ấy, bảo lão ta chăm hai đứa luôn, chứ con lo thân con còn chưa xong nữa là.
Nói xong, Lộ Tinh Văn bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Vương Nhược mặc tây trang nhưng cái đầu là của gà trống, hắn và Tâm Dao mang đầu gà con, đeo hai bên anh mà kêu chíp chíp, còn cô gái mang đầu gà mái thì đứng nhìn một đỗi rồi ngán ngẩm, cục tác bỏ đi.
Nghĩ tới đó mà hắn cười ngặt nghẽo, Vương Nghĩa Thành thấy thằng con cứ nhe răng ngúc ngắc mãi liền trợn tròn hai mắt, cứ tưởng là nó đang cười mình.
Ông định đạp cho hắn một đạp thì Tâm Dao tiến đến, chèo kéo hắn ra ngoài chơi cùng. Cho dù hắn cố bám chặt vào chiếc ghế nhưng cô vẫn không buông tha, thiếu điều muốn mang luôn cả ghế cả hắn cùng đi. Cuối cùng, hắn phải đầu hàng, mặc cho cô lôi đâu thì lôi.
Gia đình Tâm Dao là hàng xóm của gia đình Lộ Tinh Văn, chung sân, chung rào. Hắn biết cô từ hồi còn bé xíu, nhớ cô là bởi vì cô nhai hết của hắn mấy cuốn nhạc, vì thấy cô nhỏ hơn mình mấy tuổi nên hắn chẳng thèm chấp. Năm hắn lên mười, nhà cô chuyển đến trung tâm thành phố sinh sống, ba mẹ hắn mua luôn khu đất kế bên để mở rộng trang trại.
Thi thoảng ba mẹ Tâm Dao vẫn đưa con gái họ tới nhà Lộ Tinh Văn chơi, đến khi hắn bị ba mình ký gởi cho Vương Nhược thì không gặp nữa, hắn cũng chẳng mảy may để cô vào đầu, còn cô thì ngược lại, bản thân thích hắn từ rất lâu.
Tâm Dao tốt nghiệp đại học liền chuyển hướng làm người mẫu, tuy nhiên, cô không mấy thành công ở nước A nên có dự định thay đổi thị trường. Dù người đang ở đây nhưng hồ sơ đã được Vương Nhược tiếp nhận, cô chờ thanh lý hợp đồng với công ty cũ rồi sẽ bay sang, vừa hay tin Lộ Tinh Văn về nước nên đến gặp hắn luôn.
Những chuyện thuộc về bên mảng giải trí, Vỹ Đình ít khi xen vào, cứ phó cho Vương Nhược, miễn sao sinh lợi cho công ty là được.
Trời mới tờ mờ sáng, Vỹ Đình đã lục đục thức dậy, nấu nướng tưng bừng. Quế Lệ Na và dì Hà nghe tiếng anh huýt sáo trong bếp thì đến đứng cạnh hai bên bàn ăn trông sang, chốc chốc lại nhìn nhau ảo não. Đêm qua, lúc đi ngang phòng anh, vì anh quên đóng cửa nên bà còn nghe cả tiếng con mình đang cười trong đó, cứ lặp đi lặp lại mãi.
Sau khi cho tất cả vào hộp, Vỹ Đình nhanh chóng lên phòng, thay đồ rồi trở xuống, trên môi thoáng nở nụ cười.
- Con đi làm đây.
Quế Lệ Na choáng váng, suýt chút nữa thì ngã về phía sau, cũng may dì Hà đỡ kịp.
- Thấy không? Vỹ Đình nó cười kìa. Không phải con tôi bị ai dựa chứ hả?
- Chắc là không đâu, có khi nào cậu chủ yêu rồi chăng? – Dì Hà cũng lo lắng trông theo bóng lưng anh.
- Yêu sao? Cũng có thể. Nhưng không biết là con trai nhà ai nữa. - Quế Lệ Na quay sang nhìn dì Hà.
- Bà chủ nói gì vậy? Cậu chủ của chúng ta chuẩn men mà. Chắc chắn là một cô gái rất xinh đẹp.
Quế Lệ Na liên tục gật đầu, hai người phụ nữ nắm tay nhau cười tươi như hoa, lòng những mong điều mình suy đoán là sự thật. Đối với một người lúc nào cũng khô khốc, lãnh đạm như Vỹ Đình thì khi anh cười lên sẽ bị coi là có bệnh, là không được bình thường.
Cũng vì thấy anh thờ ơ trước bao nhiêu giai nhân nên Quế Lệ Na luôn nơm nớp lo rằng con mình biến thành màu tím. Cơ mà bây giờ thì bà cho rằng xanh đỏ tím vàng gì cũng không quan trọng, miễn người đó làm cho anh vui vẻ hạnh phúc là bà mãn nguyện rồi.