Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 29: Kẻ Điên
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:12
Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Kiều Niên. Họ đều mỉm cười khinh bỉ.
- Làm sao một kẻ điên lại có thể làm tiến sĩ được?
- Nói nhỏ thôi. Chắc cô ta bị ảo giác được làm tiến sĩ.
- Ôi, thật đáng thương. Cô ta xinh đẹp quá. Đáng tiếc là đầu óc cô ta có vấn đề.
… Cảm nhận được sự hoài nghi từ mọi phía, Kiều Niên nói.
- Thầy Vương, em đã xuất bản luận án ở nhiều trường đại học. Nếu thầy không tin, thầy có thể kiểm tra!
Bác sĩ Vương liếc nhìn Kiều Niên với vẻ nghi ngờ.
Cô rõ ràng là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, nhưng khí chất của cô không hề kém cạnh một người đàn ông bốn mươi, năm mươi tuổi.
Liệu Kiều Niên có nói thật không?
Bác sĩ Vương bắt đầu nghi ngờ. Ông nhìn Kiều Niên, định lên tiếng thì nghe thấy giọng Chu Tuyết.
- Kiều Niên, cô đúng là tự đề cao mình quá mức. Tên cô bình thường quá, có cả đống người trùng tên. Bệnh tâm thần của cô chắc ngày càng nặng rồi. Giờ thì cô còn bắt đầu bịa chuyện nữa chứ!
Chu Tuyết tặc lưỡi hai cái rồi lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.
Những người xung quanh cũng bắt đầu cười nhạo Kiều Niên.
Kiều Niên quay lại nhìn Chu Tuyết và mỉm cười.
- Chu Tuyết, cô không phải sinh viên y khoa chứ?
Nụ cười trên mặt Chu Tuyết cứng đờ.
- Thầy Tôn, chân thầy có thường xuyên đau không? - Kiều Niên hỏi, mắt liếc nhìn thầy Tôn đang đứng cách đó không xa.
Thầy Tôn gật đầu vẻ khó hiểu. Chân ông chỉ mới bắt đầu đau nhức trong hai ngày gần đây.
Trước giờ chúng chưa từng đau đớn như vậy. Làm sao Kiều Niên biết được?
Thấy thầy Tôn gật đầu, mọi người đều nhìn Kiều Niên với vẻ khó tin.
- Thầy Phong, thầy thường xuyên bị đau đầu à? - Kiều Niên nói với vẻ chắc chắn.
Mọi người quay sang nhìn thầy Phong.
Thấy thầy Phong cũng gật đầu, họ nhìn Kiều Niên với vẻ kỳ lạ.
- Thầy Trương, gan của thầy có vấn đề không? - Kiều Niên hỏi.
Mọi người đều nghĩ rằng lần này Kiều Niên không thể nào đoán đúng được.
Từng người một, họ nhìn về phía thầy Trương với vẻ mong đợi.
Khi thấy thầy Trương gật đầu, tất cả đều kinh ngạc đến mức hàm dưới gần như rớt xuống đất.
Bác sĩ Vương nhìn Kiều Niên với vẻ khó tin. Ông cứ tưởng Kiều Niên là một kẻ điên, không hề có chút kiến thức y khoa nào.
Nhưng giờ thì có vẻ không phải vậy!
Làm sao Kiều Niên biết được tình hình sức khỏe của từng giáo viên?
Chu Tuyết cảm thấy quan điểm của mọi người về Kiều Niên đã thay đổi. Cô ta khinh khỉnh nói.
- Kiều Niên, cô đúng là giỏi nói nhảm. Tôi cứ thắc mắc sao cô không nói chuyện với ai sau khi đến đây. Vậy ra cô chỉ nghe lén thôi sao!
Lời lẽ của Chu Tuyết thật khéo léo. Ý cô ta là Kiều Niên chỉ có thể nhận ra giáo viên nào đang không khỏe nhờ nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
Khi bác sĩ Vương nghe nói, ông thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ông biết điều đó. Làm sao một bệnh nhân tâm thần lại có thể có năng lực y khoa?
Ánh mắt của bác sĩ Vương rơi vào mặt Kiều Niên. Ông nói.
- Kiều Niên, cô không cần giải thích nữa. Giờ tôi hiểu rồi. Tôi biết bệnh của cô rất nặng. Chắc hẳn phải có bác sĩ tâm lý ở đây. Tôi sẽ bảo họ đến khám cho cô.
Đúng lúc đó, một giọng nói lớn vang lên từ cửa.
- Ai dám ức h.i.ế.p học trò của tôi! – Thầy Lưu đang chuẩn bị về nhà, nhưng ông nhanh chóng nhận ra mình đã quên trao bằng tiến sĩ của Kiều Niên cho cô, nên quay lại bữa tiệc.
Thấy mọi người bàn tán về bệnh tình của Kiều Niên, sắc mặt ông tối sầm lại.
- Thầy! - Kiều Niên gọi khi thấy thầy Lưu bước vào.
Thầy Lưu nhìn Kiều Niên với vẻ đau lòng. Trong số tất cả các học trò, cô là người khiến ông tự hào nhất.
Vậy mà cô lại bị đồn là bệnh nhân tâm thần!
Chuyện này đã đi quá xa rồi!
Khi bác sĩ Vương nhìn thấy thầy Lưu, ông vội vàng nói.
- Thầy Lưu, ý tôi không phải vậy. Sao thầy không chữa bệnh cho học trò trước đi?
- Em ấy bị bệnh gì vậy? – Thầy Lưu nhìn bác sĩ Vương với vẻ mặt chua chát.
Thấy vẻ mặt bất mãn của thầy Lưu, bác sĩ Vương cũng bắt đầu nổi giận. Ông đã tin tưởng thầy Lưu đến vậy, nhưng không ngờ thầy Lưu lại gán ghép cho ông một kẻ điên!
Càng nghĩ, bác sĩ Vương càng tức giận!
- Cô ta vừa mới ra viện tâm thần! - Bác sĩ Vương nói, cố gắng kìm nén cơn giận.
Ông quay sang nhìn Kiều Niên.
- Tự mà nói với thầy cô đi! Có phải cô vừa mới ra viện tâm thần hay không!
Kiều Niên liếc nhìn bác sĩ Vương với vẻ thờ ơ.
Bác sĩ Vương cảm thấy hơi khó chịu dưới ánh mắt của cô, bèn quay đầu sang một bên.
- Em ấy học khoa tâm thần ở đâu, nếu không phải bệnh viện tâm thần thì đi đâu? – Thầy Lưu tức giận đến mức mặt và cổ đỏ bừng.
Ông lườm bác sĩ Vương một cái lạnh lùng. Ông không ngờ bác sĩ Vương lại nói học trò của mình là đồ điên, nhất là khi ông vừa mới giao phó học trò giỏi nhất của mình cho bác sĩ Vương.
- Em ấy đã tốt nghiệp tiến sĩ rồi. Ai trong các người ở đây nói rằng học trò của tôi chưa từng học y?
Chu Tuyết ngạc nhiên trước lời nói của thầy Lưu.
- Năm nay Kiều Niên mới 24 tuổi! Sao lại thế được?
- Sao lại thế được à? Các người nghĩ cô ấy chỉ tốt nghiệp tiến sĩ ở tuổi 30 như các người à? - Thầy Lưu hỏi, vẻ mặt tối sầm.