Trở Về Năm 95 Làm Giàu Hàng Ngày - Chương 188:chương 188
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:46
Giản Lê chào hỏi, cô bạn kia lại tỏ ra ngại ngùng.
“Bạn Giản Lê, bạn làm thêm ở đây à?”
Giản Lê thản nhiên đáp: “Không phải, đây là quán nhà mình. Mẹ mình mở đó.”
Cô bạn lúng túng nói: “À à, thế thì… tốt quá.”
Giản Lê hỏi: “Bạn ăn lẩu cay hay mì cay chua?”
Cô bạn: “Lẩu cay đi.”
“Ăn cay mức nào?”
“Cay vừa nhé.”
Giản Lê dừng bút, tốt bụng khuyên: “Mình khuyên bạn nên chọn cay nhẹ thôi.”
Cô bạn cười gượng hai tiếng: “Vậy cũng được.”
Giản Lê ghi vào sổ chữ “nhẹ”, rồi xé một mẩu giấy đưa cho bạn mình.
Phải đến lúc Giản Lê đi ra xa, cô bạn kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngại quá đi mất.
Một người bạn đứng gần hỏi cô: “Bạn ấy học cùng lớp cậu à?”
“Ừ. Hoa khôi lớp mình đó.”
“Hoa khôi mà nhà lại bán mấy món này à?”
Cậu học sinh nói chuyện vừa nói vừa lè lưỡi: “Bạn ấy không thấy mất mặt à.”
Tuy cô bạn này và Giản Lê không thân thiết lắm, nhưng nghe người khác nói xấu Giản Lê, trong lòng cô tự nhiên dâng lên một cỗ tức giận.
“Này cậu kia, nói chuyện kiểu gì đấy? Bán cái này thì đã làm sao? Thế cậu đến đây xếp hàng làm gì! Có giỏi thì đừng ăn nữa đi!”
“… Mình có nói gì đâu!”
“Sao lại không nói? Người ta bán mì cay chua thì làm sao? Không trộm không cướp, dựa vào sức lao động làm giàu, bạn cùng lớp bọn mình còn chưa chê, cậu chê cái gì?”
“… Cậu điên à, liên quan gì đến cậu?”
“Liên quan đấy! Đây là bạn cùng lớp 1 của bọn mình! Đại diện cho lớp 1 bọn mình!”
“Đúng là đồ dở hơi…”
…
Cuộc tranh cãi nhỏ này kết thúc khi cậu học sinh đuối lý kia đổi chỗ với người khác.
Giản Lê tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc phát số cho Trình Du, cô bạn lại tỏ ra vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Lê, mẹ cậu mở quán thật này!”
Trình Du mừng rỡ reo lên.
“Dì tuyệt quá, sau này ngày nào tớ cũng sẽ đến đây ăn!”
Giản Lê xé mẩu giấy đưa cho bạn: “Được thôi, mình luôn chào đón.”
Có thể giúp mẹ kéo thêm khách, sao lại không tốt chứ?
Vương Mộng Mai mỗi mẻ nấu được bốn phần, chẳng mấy chốc hàng người đã ngắn lại.
Giản Lê chạy tới chạy lui, Vương Mộng Mai vốn không thấy có vấn đề gì, nhưng cô cũng nghe thấy có người chỉ trỏ về phía Giản Lê.
Lúc này Vương Mộng Mai mới đột nhiên nhận ra, việc Giản Lê ra phụ giúp, hình như sẽ khiến con gái bị mất mặt.
“Tiểu Lê!”
Vương Mộng Mai vừa kịp thở một hơi đã gọi Giản Lê.
Giản Lê chạy lại: “Sao thế mẹ?”
Vương Mộng Mai ngập ngừng, nhìn chiếc tạp dề bẩn trên người con gái, vội vàng tiến lên cởi nó ra: “Trong quán không bận nữa đâu, con đi làm việc của con đi, mai mẹ sẽ bảo chị Tiết Linh qua đây.”
Giản Lê không hiểu: “Gọi chị Tiết Linh qua làm gì? Bên kia vẫn cần chị ấy mà. Với lại, chỉ bận một lúc này thôi, con phụ mẹ một chút là được.”
Chẳng có gì bận rộn cả, chỉ cần giúp ghi phiếu và bưng đồ ăn vào giờ cao điểm thôi mà.
Vương Mộng Mai vẫn thấy không ổn: “Mẹ sẽ thuê người.”
Giản Lê càng thấy kỳ lạ: “Thuê người không tốn tiền à? Thôi bỏ đi mẹ.”
Tiền trong nhà đều dồn hết vào căn nhà này rồi, lấy đâu ra tiền mà thuê người.
Giản Lê đẩy nhẹ mẹ mình: “Mẹ cứ suy nghĩ lung tung. Nè, phần này là của Trình Du, mẹ cho bạn ấy nhiều lạc một chút nhé.”
Vương Mộng Mai càng thêm lo lắng: “Trình Du cũng đến à?”
Giản Lê chỉ vào Trình Du đang lau bàn ở một góc: “Kia kìa mẹ!”
Vương Mộng Mai: “…”
“Giản Lê! Sao con lại để bạn lau bàn thế kia!”
Giản Lê đáp: “Thì con đang bận mà, bạn ấy tự nguyện đó chứ!”
Đang nói chuyện, cô bạn cùng lớp lúc nãy gọi lẩu cay nhẹ cũng đi tới.
“Giản Lê ơi, đũa nhà cậu ở đâu thế?”
Giản Lê: “Để mình lấy cho.”
Cô bạn xua tay: “Không cần đâu, cậu chỉ chỗ cho mình là được, mình tự lấy.”
Sau khi Giản Lê chỉ chỗ, cô bạn không chỉ lấy đũa cho mình mà còn đi một vòng, châm đầy các ống đũa trên mấy chiếc bàn xung quanh.
Giản Lê cảm ơn cô bạn từ xa: “Cậu ăn bánh nướng không? Mẹ mình làm bánh nướng đường đó!”
Cô bạn kia đang bị lẩu cay làm cho cay đến nỗi không phân biệt được phương hướng, nghe vậy liền hô lớn: “Có!”
Giản Lê đưa bánh nướng cho bạn, rồi lại đi tìm vị “cao thủ ăn cay” đã gọi món siêu cay lúc nãy.
Chỉ thấy vị cao thủ ấy lúc này cũng đang nước mắt lưng tròng, nhưng miệng lưỡi vẫn cứng rắn.
“Đây không phải là cay, mà là nóng!”
Cậu bạn ngồi cạnh đã sớm đầu hàng, đang nhúng đồ ăn vào bát nước lọc: “Thôi đi ông, sao ông không nói là nó tê nữa đi?”
Nhưng mà cái tên của món này đúng thật.
Lẩu cay!
Không phải là vừa tê, vừa cay, vừa nóng thì là gì!