Xuyên Làm Ác Nữ, Tôi Bị Các Thú Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng - Chương 37
Cập nhật lúc: 23/12/2025 19:01
Bạch Tử Ly ngồi trên chiếc phi cơ riêng được Tư Đồ Úc Châu lái quay về trang viên thống soái. Cô ngồi trên xe chống cằm ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Trong khoảnh khắc thẫn thờ đó, cô lại nhớ về Trái Đất. Nếu cô có thể hoàn thành hết nhiệm vụ thì thú thần sẽ đưa cô về Trái Đất thật sao?
Thật ra để mà nói thì nỗi bận tâm lớn nhất hiện tại của cô ở Trái Đất là mồ mả của ba mẹ cô. Cô không còn người thân gia đình nào, họ hàng cũng không có mấy ai. Bạn bè thân thiết cũng không có, chỉ có đồng nghiệp chung tiểu đội đặc vụ. Nhưng mối quan hệ cũng chỉ dừng ở mức bạn bè bình thường. Có thể nói cô là một kẻ cô độc thật sự. Việc cô sống ở đâu, cô làm gì cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Cô chỉ lo cho mồ mả của ba mẹ cô thôi.
Nghe thì cứ như cô là một kẻ không có tình cảm, là một cỗ máy chỉ biết đến nhiệm vụ. Nhưng thật ra hồi trước cô cũng có người mình thương thầm. Nhưng người đó lại không thể đáp lại tình cảm của cô.
Người đó cũng làm đặc vụ nhưng khác tiểu đội. Có thể xem là đàn anh trong trường đại học, cũng có thể xem là đồng nghiệp cũng được. Chỉ là hai người có duyên không phận mà thôi. Cô cũng buông tay rồi, chuyện tình cảm không thể gượng ép được. Nếu cô đưa mồ mả ba mẹ đến đế quốc sinh sống cũng không phải không thể.
Đang m.ô.n.g lung suy nghĩ thì bỗng nhiên một cảnh tượng lướt ngang qua tầm nhìn của cô. Cô vội vàng đập cửa cho Tư Đồ Úc Châu dừng xe:
" Mau dừng xe đi. "
Tư Đồ Úc Châu không biết có chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng dừng lại. Cô mở cửa chạy vào con hẻm nhỏ bên phố nhộn nhịp, anh cũng đi theo sau lưng cô.
Vào đến nơi là cảnh tượng một đám nam thú nhân đang đánh đập một người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên thì co rúm người lại không dám phản kháng, còn không ngừng xin lỗi. Đám người kia thì vừa đ.ấ.m vừa đá, miệng còn không ngừng văng những lời tục tĩu:
" Mịe nó lão già, biết tao là ai không hả? Tao là đại thiếu gia của tộc linh cẩu đó. Mày dám đụng trúng tao, còn làm dơ áo tao. Cái mạng quèn của mày không đủ để tao chơi c.h.ế.t nữa. "
" Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố tình... Tôi tôi sẽ bồi thường thiệt hại... "
" Cái áo phiên bản giới hạn, mày muốn là có thể bồi thường được sao? "
Cảnh tượng này dường như quá đỗi bình thường, Tư Đồ Úc Châu không tỏ thái độ gì. Trong thế giới thú nhân mạnh được yếu thua này thì chuyện thường xuyên xảy ra nhất chính là việc đánh đập, bắt nạt lẫn nhau. Anh ta từng rất khó chịu trước những cảnh tượng như này. Anh ta từng mong muốn mình sẽ thay đổi được nó. Nhưng anh ta có thể làm được gì không? Anh ta không thể làm được gì cả.
Mang danh là đại hoàng tử đế quốc nhưng anh ta không có gì cả, không hề có thực quyền trong tay. Thực quyền đều do phụ hoàng cùng các chính vụ đại thần khác quyết định. Anh ta cũng không có nắm quân quyền như Bạc Cận Thâm của Bạc gia hay Vệ Quan Lan của Vệ gia. Anh ta chỉ có thể bất lực nhìn thấy những cảnh này. Lâu dần nó khiến cảm xúc anh ta bị bào mòn và hoàn toàn tê liệt.
Lúc này đây trước mắt anh ta là cảnh tượng một điện hạ giống cái nhỏ nhắn đang đứng ra bảo vệ người đàn ông trung niên đó. Cô rất nhỏ, như thể chỉ cần chạm vào là vỡ tan. Nhưng có không ít lần cô làm anh phải kinh ngạc nhiều phen.
Bạch Tử Ly không chút do dự đá vào tên cầm đầu chửi rủa một cái không nhẹ. Tên kia bị đá liền kêu lên đau đớn rồi quay sang chửi đổng lên như một người đàn bà đanh đá chua ngoa:
" Đứa khốn nào dám đánh bổn thiếu gia? "
Nhưng tên kia vừa quay lại thấy Bạch Tử Ly liền thu hồi nét mặt hung hãn mà nở một nụ cười có phần dâm tà:
" Ái chà, điện hạ giống cái nhà ai mà lại đi lạc vào cái khu xó xỉnh này đây? Có cần anh trai đây hộ tống một chút không? "
" Chậc, miệng tiện thật. " - Bạch Tử Ly không chút do dự mà khinh miệt thẳng ra mặt. Cô còn lạ gì cái loại cậy quyền cậy thế này nữa chứ.
Tên thiếu gia tộc linh cẩu đó không hề bị lời nói của cô làm cho tức giận mà còn cười thêm khoái trá:
" Điện hạ giống cái nhỏ bé, em không biết ta là ai sao? Ta là Cẩu Phóng - thiếu gia chủ tộc linh cẩu. Em nói như vậy là không nể mặt ta rồi. "
" Ha, cái họ vận vào tính cách luôn rồi à? Cậy gia thế ức h.i.ế.p người yếu hơn là tưởng mình hay ho lắm sao? "
" Hay ho chứ, đâu phải ai cũng có gia thế để cậy đâu em gái. Em gái không nghe lời thì đừng trách anh. "
Nói rồi Cẩu Phóng phất tay ra lệnh cho đám thuộc hạ lao lên muốn tóm lấy cô. Bạch Tử Ly không chút do dự cho mỗi người một đạp vào tường. Trùng tộc còn bị cô đập đầu như cá trên thớt, bọn tép riu này muốn tóm được cô cũng không xem lại mình bao nhiêu cân lạng.
Cẩu Phóng thấy Bạch Tử Ly đánh đám thuộc hạ cho không kịp trở tay thì sắc mặt dần trở nên khó coi. Hắn ta gằng giọng đe doạ:
" Em gái, em cũng khá xinh xắn lại biết chút võ. Nếu ở những tinh cầu rác thì có thể sẽ là một đoá hoa kiều diễm đấy. Nhưng đây là tinh cầu đế đô, được thiếu gia chủ tộc linh cẩu coi trọng thì em phải biết điều chút chứ. "
Bạch Tử Ly không nói lời, chỉ đá thêm một cái vào đầu một tên một đánh lén cô rồi nhếch mép nở nụ cười khinh thường tới cực điểm. Tên này bệnh cũng không nhẹ, thiếu gia chủ tộc Huyền Vũ còn đang theo đuổi cô, thiếu gia chủ tộc linh cẩu nhỏ nhoi là cái thá gì?
Đến lúc này rồi mà Cẩu Phóng còn không hiểu ra ý nghĩa sau nụ cười đó là gì thì anh ta quả thật không xứng đáng làm thiếu gia chủ tộc linh cẩu. Máu nóng dồn lên đến não, anh ta gầm lên một tiếng hóa thành nguyên hình xông đến một đập cô xuống đất.
Tư Đồ Úc Châu liền ra tay vận dụng dị năng mê hoặc của mình là Cẩu Phóng tự đập đầu vào bức tường bên cạnh. Trong cơn đau đớn, Cẩu Phóng liền hoá lại thành hình người gào lên về phía Tư Đồ Úc Châu:
" Mày là thú phu của cô ta đúng không? Mày nói đi, chúng mày thuộc gia tộc nào? Tao sẽ cho chúng mày và cả gia tộc biết điều mà sống. "
Tư Đồ Úc Châu thân vận một bộ đồ vest được cắt may tỉ mỉ, toát lên vẻ đẹp quyền quý đến mức không dám khinh nhờn. Anh ta nở một nụ cười nhạt nhẽo nói:
" Ta thuộc tộc Tư Đồ, tên là Úc Châu. Cứ đến tộc Tư Đồ để dạy tộc ta biết điều. Còn không tìm được thì đến hoàng cung cũng được, ta cũng mang một nửa dòng m.á.u tộc Dực Khắc. "
Cẩu Phóng nghe thấy tên Tư Đồ Úc Châu liền sắc mặt đại biến. Toàn đế quốc này còn người nào thuộc tộc Tư Đồ, tên Úc Châu ngoài vị kia đâu chứ. Anh ta vậy mà dám lên giọng dạy cả gia tộc vị kia biết điều mà sống. Không phải là đang muốn dạy dỗ cả hoàng gia và tộc Tư Đồ hay sao? Lần này đá trúng tấm sắt cứng rồi.
Tư Đồ Úc Châu lại như không hề nhận ra vẻ mặt đại biến của Cẩu Phóng mà lại nói tiếp:
" Vị điện hạ giống cái này không phải là bạn đời của ta. Vị này là cháu gái của Bạc thống soái. Nếu anh muốn dạy dỗ thì đến tìm Bạc thống soái và cả gia tộc Bạc gia dạy dỗ cũng được, ta sẽ cho địa chỉ Bạc gia và gọi thống soái về nghe giảng chung. "
Lần này Cẩu Phóng thật sự đã muốn c.h.ế.t thật rồi. Nếu hỏi trên đời này còn có thế lực nào đáng sợ hơn cả hoàng gia thì chắc chắn phải kể đến hai gia tộc trụ cột của đế quốc là Bạc gia và Vệ gia. Trong giới quý tộc luôn truyền miệng nhau một câu:" Nếu chọc phải hoàng gia, cùng lắm thì gia tộc đó bị trục xuất lưu đày. Còn nếu chọc phải Bạc gia hay Vệ gia thì gia tộc đó chuẩn bị làm mồi trong miệng trùng tộc là vừa. "
Ban nãy thiếu gia chủ tộc linh cẩu oai phong uy vũ bao nhiêu thì giờ sợ hãi bấy nhiêu. Anh ta bò lại gần Bạch Tử Ly mà van xin:
" Điện hạ giống cái, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn. Xin ngài đừng nói việc này cho Bạc thống soái có được không? Xin ngài giơ cao đánh khẽ... "
" Ồ, không phải ban nãy chính anh đã nói sao? Việc cậy vào gia thế là hay ho lắm, vì đâu phải ai cũng có gia thế để cậy đâu. Tôi bây giờ muốn cậy gia thế cũng không được sao? "
Tư Đồ Úc Châu nghe thấy lời này của cô liền phụt cười nhẹ một tiếng. Anh ta thấy Bạch Tử Ly quay lại nhìn mình liền vội vàng hắng giọng quay mặt đi chỗ khác như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Còn Cẩu Phóng thì muốn đập đầu tạ tội liền ngay lập tức. Chuyện lần này mà tới tai vị hung thần đang ở tinh cầu biên phòng kia thì cả gia tộc anh ta sẽ bồi táng theo mất.
Bạch Tử Ly cũng không muốn so đo với loại người này. Loại người chỉ biết cậy mạnh h.i.ế.p yếu như vậy cô cũng lười dạy đời. Tính cách đó đã ngấm sâu vào xương m.á.u của anh ta, có muốn dạy cũng dạy chả nổi nữa. Cô đi tới xem tình hình của người đàn ông trung niên, thấy bị thương cũng không quá nặng, chủ yếu là vết thương ngoài da liền gọi tên Cẩu Phóng lại:
" Xin lỗi người ta và đền tiền thuốc men. Tiền áo của anh thì tôi sẽ trả thay cho người này. "
" Không cần, không cần. Cái áo rách này tôi cũng ngứa mắt nó lâu rồi, bây giờ có dịp để bỏ nó đi thì càng tốt. "
Nói rồi anh ta vội vàng chuyển tiền thuốc me qua cho người đàn ông trung niên. Người đàn ông được Bạch Tử Ly cho uống miếng nước thì đã tỉnh lại. Thấy cảnh tượng trước mắt cũng choáng váng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cẩu Phóng ban nãy còn đánh ông ta như chó chết, bây giờ chỉ hận dập đầu chưa đủ mạnh mà xin lỗi.
Bạch Tử Ly thấy như vậy đã đủ rồi liền phẩy tay đuổi anh ta đi. Cẩu Phóng như được ân xá liền chạy đi ngay lập tức không hề quay đầu lại. Người đàn ông trung niên lúc này mới chậm chạp nhận ra:
" Là hai người đã giúp tôi sao? Cảm ơn hai người. Tôi... Tôi không biết nên cảm ơn như nào nữa... "
Tư Đồ Úc Châu lúc này mới cúi người xuống gần bên Bạch Tử Ly nói nhỏ:
" Bạch thánh nữ... Có lòng trắc ẩn quá nhỉ? "
Bạch Tử Ly cười nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm:
" Sao? Thấy tôi lo chuyện bao đồng sao? Sợ phiền phức liên lụy đến anh và cuộc chiến tranh giành ngôi vị? "
Tư Đồ Úc Châu cười khẽ một tiếng đầy ý vị, giọng anh ta đều đều bên tai tạo ra một cảm giác mê hoặc đến kì lạ:
" Không, tôi có tộc Tư Đồ chống lưng, còn sợ gì những người anh em cùng mẹ khác cha nào nữa. Chỉ là tôi không ngờ cô lại có lòng thương người sâu sắc đến thế? "
Bạch Tử Ly thu hồi nụ cười nhạt của mình. Cô quay người lại mặt đối mặt với Tư Đồ Úc Châu. Cô không hề sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào mắt anh:
" Hôm nay anh nhận ra tôi là người có tấm lòng thương người thì tôi cũng nhận ra được một điều khác từ anh đấy. "
" Điều gì? " - Tư Đồ Úc Châu nhướng mày hỏi.
" Tôi nhận ra rằng anh là một kẻ có suy nghĩ nhưng không dám hiện thực hoá. Là một kẻ biết lo cho người khác nhưng không đủ nhiều. "
"... Tại sao cô lại nói vậy? "
Bạch Tử Ly cười khẩy đầy vẻ biết rõ và rất khinh thường:
" Lúc tôi xuống cứu người thì anh đã muốn ra tay cùng nhưng lại chần chừ. Sau đó gã Cẩu Phóng kia hoá hình thú thì anh mới chịu ra mặt. "
" Cô... Đúng là rất sắc bén. Nhưng cứu người mà chỉ một hai lần như này thì sao gọi là cứu người chứ? Ngoài kia còn nhan nhản những trường hợp bị như này nữa cơ... "
" Tôi biết chứ. Nhưng tôi không thể đứng im mà nhìn được. Tôi thừa biết rằng tôi cứu người này thì vẫn sẽ có người khác bị ức h.i.ế.p thôi. Tôi cũng không có khả năng để ngăn chặn hết được nhưng nếu việc đó xảy ra trước mắt tôi thì cho dù có một trăm lần hay một ngàn lần tôi vẫn sẽ giúp bọn họ. "
" Cô... "
Bạch Tử Ly cười mỉm, mắt vẫn nhìn trực diện về phía Tư Đồ Úc Châu:
" Anh cũng giống tôi, cũng có lòng trắc ẩn nhưng anh quá hèn nhát không dám hiện thực hóa việc này. Cũng giống như đi trên một con đường vậy. Nếu chỉ vì đường quá xa mà dừng lại không đi tiếp nữa thì mãi mãi không bao giờ đến nơi. Ngược lại mỗi ngày dù chỉ bước một bước nhỏ thì cho dù có lâu đến đâu cũng sẽ tới điểm cuối cùng. Anh hiểu chứ? "
Tư Đồ Úc Châu bị lời nói này của cô làm cho choáng váng. Cô là người duy nhất nhận ra được con người thật của anh và cũng là người duy nhất nói anh là người hèn nhát. Những lời cô nói như một cái búa to lớn đập thẳng vào tâm trí anh. Anh bỗng chốc trở nên hoang mang, liệu những gì mình làm trước đây có phải đúng hay không?
Bạch Tử Ly thấy vẻ mặt của Tư Đồ Úc Châu liền biết anh ta đã bị lung lay rồi. Cô thừa biết tính tình của anh ta. Bề ngoài là một kẻ kiêu ngạo đến cuồng vọng nhưng thật ra chỉ là lớp ngụy trang để che giấu đi những mặt yếu đuối của mình. Trong nguyên tác vì sự chần chừ do dự của anh ta mà đã xảy ra rất nhiều việc không thể nào cứu vãn được.
" Tôi cho anh một lời khuyên: nếu sau này anh có trở thành hoàng đế mà vẫn giữ nguyên bản tính này thì anh sẽ là bậc quân vương tệ nhất trong lịch sử. "
Tư Đồ Úc Châu nghe thấy lời này liền mím môi quay người đi chỗ khác. Anh ta cần thời gian để suy nghĩ thêm. Người đàn ông trung niên hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, khi thấy Tư Đồ Úc Châu quay mặt đi liền hỏi nhỏ:
" Tiểu điện hạ giống cái, cô và thú phu của mình cãi nhau à? "
" Hả? Không... Không phải... "
" Ồ vậy là thú phu của cô làm cho cô giận rồi? "
Người đàn ông trung niên nói bằng giọng điệu đầy chắc nịch khiến Bạch Tử Ly hoài nghi không biết mình và Tư Đồ Úc Châu đã làm gì để ông ấy nghĩ cô và anh là bạn đời của nhau.
.....
PS: Sắp tới arc đánh nhau với trùng tộc nữa rồi. Nhưng lần này nữ chính không đơn thương độc mã nữa mà sẽ có người đồng hành cùng. Người đồng hành cùng nữ chính lần này xin được gọi tên... Thẩm phán đế quốc!!!!!🥳
