Xuyên Làm Ác Nữ, Tôi Bị Các Thú Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng - Chương 38
Cập nhật lúc: 23/12/2025 19:01
Người đàn ông trung niên vỗ vỗ vai Bạch Tử Ly nói với giọng điệu đầy an ủi:
" Điện hạ giống cái đừng nóng giận quá. Để chú khuyên bảo thú phu của cháu vài câu. "
" Ta không có... "
" Vị thú phu của điện hạ giống cái, cậu quay lại đây tôi nói này nghe. "
Tư Đồ Úc Châu đang mãi mê suy nghĩ về những lời vừa nãy của Bạch Tử Ly, bị gọi như thế liền hoang mang hỏi lại:
" Chú kêu tôi? "
" Phải đó. Cậu đó, làm thú phu mà không chịu nuông chiều bạn đời của mình một chút còn đứng đây giận dỗi. "
" Ta không phải thú phu... "
" Để chú nói cho nghe nè, bạn đời với nhau không à, có gì khúc mắc thì nói ra. Đầu giường cãi lộn cuối giường làm lành mà. "
"... " - Cả hai người Bạch Tử Ly và Tư Đồ Úc Châu bị lời nói này làm cho câm nín. Người đâu mà nhiệt tình quá họ không chen vào được.
Người đàn ông trung niên thao thao bất tuyệt một tràng dài, còn đem cả bí quyết phòng the các thứ chia sẻ riêng tư cho Tư Đồ Úc Châu khiến cho đại hoàng tử nào đó mặt mũi đỏ như gấc, tai thì phiếm hồng không thể che giấu được. Anh... Anh cảm thấy mình không còn trong sáng nữa rồi...
Đến cuối cùng, người đàn ông trung niên mới hỏi lại câu chốt:
" Đã nhớ rõ hết chưa? "
" Nhớ rồi nhưng mà... "
" Sao? Cảm thấy chưa đủ đô à? Chú còn nhiều chiêu bài khác tuyệt vời hơn nữa. Trách sao được, tộc rắn bọn ta vốn dĩ là nhu cầu cao mà. "
PS: có thể bạn chưa biết: Rắn là loài vật có nhu cầu "bum ba la bum" cao, chuyện một cái nhiều đực là chuyện bình thường. Quan trọng hơn nữa là... rắn đực có hai "cậu em" lận. Và còn có gai mọc ngược. Tuy nhiên khi thực hiện hành vi "bum ba la bum" thì rắn không dùng cùng lúc hai "cái" mà sẽ thay phiên nhau. Điều này giúp tăng khả năng sinh sản của rắn hơn. Vì điều kiện sống của rắn rất khắc nghiệt mà. (Ad cảm thấy gấc ngại ngùng khi chia sẻ thông tin này đến mấy bạn độc giả, cảm thấy như đang đầu độc tâm hồn vậy😞. Các độc giả có thể lên chị gà gô để biết thêm thông tin chi tiết nhé.)
Tư Đồ Úc Châu lắc đầu nguầy nguậy. Anh cảm thấy nếu làm theo cái phương pháp của người đàn ông này dạy thì sớm muộn gì anh cũng sẽ con đàn cháu đống mất... Huhu, anh cảm thấy tâm hồn của mình không còn được trong sạch nữa rồi.
Bạch Tử Ly ngồi bên cạnh cũng nghe đến ngớ người. Người ở đế quốc đúng thật là rất... thoáng nha. Cô nhìn qua Tư Đồ Úc Châu đã bị dạy dỗ cho lúng túng không biết nên phản biện như nào liền đi qua giải vây.
" Cảm ơn ý tốt của chú nhưng mà chúng tôi không phải là bạn đời của nhau. "
Người đàn ông đang nói hăng say liền sững lại, giọng điệu hoài nghi hỏi lại:
" Không phải bạn đời? "
" Đúng vậy? "
" Còn người theo đuổi thì sao? "
" Cũng không phải. "
" À... " - Giọng người đàn ông hơi chùng xuống như thể gặp chuyện gì đó đáng thất vọng lắm.
Tư Đồ Úc Châu thấy người đàn ông trung niên dừng lại cũng len lén thở phào nhẹ nhõm theo. Người đàn ông trung niên nhìn nhìn hai người rồi bật thốt một câu:
" Đẹp đôi như vậy mà thiệt sự không phải là bạn đời của nhau sao? "
"... Không phải mà... " - Tư Đồ Úc Châu bất lực nói không thành lời.
" Thôi, không sao đâu. Những bí quyết nãy giờ chú chỉ cho cậu có thể để dành áp dụng trong tương lai vẫn được. "
"... Cảm ơn nhiều... "- anh không có nhu cầu sử dụng lắm.
Người đàn ông trung niên cười cười vỗ vai Tư Đồ Úc Châu rồi quay sang nói với Bạch Tử Ly:
" Thật ra chú muốn cảm ơn hai người vì đã cứu tôi. Nhưng nếu trả tiền thì lại quá thực dụng, với cả nhìn cách ăn mặc của hai người cũng không phải là kẻ thiếu tiền. Hay là như vậy đi, chú mời hai người một bữa ăn nhé. Tay nghề chú tốt lắm, làm đầu bếp ở nhà hàng có tiếng đấy. "
" Chuyện này không cần đâu, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi. " - Bạch Tử Ly vội vàng từ chối.
" Thôi mà, hôm nay cũng là sinh nhật con trai chú. Thằng nhóc thối đó không có giao lưu bạn bè gì hết. Hai người đến ăn mừng sinh nhật với hai cha con chú luôn nhé. " - người đàn ông nói bằng giọng điệu đầy ủy khuất.
Bạch Tử Ly lần này cũng không biết nên từ chối như nào. Cô rất khó lòng nói lời từ chối, nhất là đối với người lớn tuổi và trẻ con. Ông chú này quá nhiệt tình khiến cô có chút không biết nói sao:
" Vậy thì... " - Bạch Tử Ly nhìn về phía Tư Đồ Úc Châu. Dù sao anh ta cũng là người đưa cô về, bây giờ cô lại đi ăn sinh nhật người khác như vậy cũng phải thông báo một tiếng cho anh ta.
Tư Đồ Úc Châu biết cô đang muốn nói gì liền phẩy tay nói:
" Tôi không đi đâu, còn có chút việc. Tôi sẽ đưa hai người đến nơi. Sau khi xong thì gọi tôi đến đón về. Cô có số điện thoại quang não của tôi chưa? "
" Có rồi... " - Bạch Tử Ly khẽ gật đầu. Uhm, thật ra số điện thoại này là do nguyên chủ dụ dỗ người hầu trong hoàng cung xin được. Cô không dám nhìn thẳng Tư Đồ Úc Châu, sợ anh ta lại nghĩ mình có ý đồ gì.
.....
Ba người cùng nhau đi mua nguyên liệu rồi đến nhà của ông chú trung niên. Nhà của ông chú nằm khá gần Ngục Tù Vĩnh Hằng. Khu vực này khá thưa dân nên nhà cũng đi cũng khá nhanh. Vừa dừng xe lại, Tư Đồ Úc Châu đã nhướng mày nhìn ngôi nhà. Sao anh cứ có cảm giác ngôi nhà này quen quen nhỉ?
Anh bấm bấm lên quang não, sau khi thấy thông tin hiện ra, anh liền cười nhạt. Công nhận thế giới này thật tròn. Anh gõ gõ lên vô lăng nói với Bạch Tử Ly:
" Cô cứ thoải mái chơi đi. Sẽ có người đưa cô về thay tôi. "
" Ai? "
" Người quen biết. Yên tâm, anh ta dư sức bảo vệ cô khỏi đám trùng tộc. " - nói rồi Tư Đồ Úc Châu quay xe đi mất, để lại một Bạch Tử Ly ngơ ngác đứng đó.
Người đàn ông trung niên đã đi vô nhà. Thấy cô không vào liền gọi vọng ra:
" Điện hạ giống cái, cháu mau vào đi. "
Bạch Tử Ly cũng quay người đi vào nhà. Nhà không lớn nhưng lại rất ấm cúng. Khu vườn nhỏ bên ngoài trồng rất nhiều cây cỏ rau củ quả. Đặc biệt hơn là còn có cả một khu mái vòm có xích đu. Nhìn vào không khác gì khu vườn trong truyện cổ tích.
Bước vào trong nhà là sàn gạch trắng mát lạnh cùng tường nhà sơn màu xám khói trông cực kì mát mẻ. Bộ bàn ghế gỗ cùng với một vài bức tranh thủy mặc trang trí càng làm căn phòng trở nên có bầu không khí gia đình hơn.
" Điện hạ giống cái ngồi đi, chú đi lấy nước. "
Bạch Tử Ly khẽ gật đầu cảm ơn rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ đơn. Cô nhìn thấy trên tủ có rất nhiều khung ảnh, có lẽ là chụp các thành viên trong gia đình. Đem theo lòng tò mò, cô liền đứng dậy nhìn từng bức ảnh.
Trong bức ảnh đầu tiên chụp một người đàn ông tóc đen mắt đen, không khó để nhận ra đây là ông chú trung niên thời còn trẻ. Bức ảnh thứ hai là đứa trẻ tầm bốn năm tuổi với mái tóc trắng mắt đỏ. Mặt không biểu cảm đứng ôm gấu bông nhỏ nhìn thẳng vào ống kính. Có vẻ đây là con của ông chú nhưng đứa trẻ này lại không giống ông chú chút nào cả. Bạch Tử Ly nhìn chằm chằm bức ảnh cảm thấy đứa trẻ này trông rất quen nhưng cô không thể nhớ được.
Lúc này ông chú trung niên cũng đã bưng nước lên. Thấy cô đang nhìn chăm chăm vào bức ảnh liền đi tới cười nói:
" Con trai chú đấy, đẹp trai ha. Mỗi tội thằng nhóc thối này lạnh lùng ít khi cười, cũng chẳng có bạn bè gì. Chú thiệt sự lo lắng cho nó đó. "
" Ồ... Chắc là con trai chú hướng nội thôi. " - Bạch Tử Ly cố gắng lục lọi tìm trong kí ức, không nhớ ra mình có quen đứa bé nào mắt đỏ tóc trắng như thế này.
Người đàn ông trung niên đặt nước xuống bàn mới quay qua hỏi Bạch Tử Ly:
" Điện hạ giống cái, cháu tên gì để chú tiện xưng hô. "
" Cháu tên Bạch Tử Ly. "
" Ồ, Bạch điện hạ. Chú tên Tống Thanh Vũ, cứ gọi là chú Tống là được rồi. Cháu có cái gì dị ứng hay không ăn được không? Để chú làm cho cháu nhé. "
" Không đâu, cháu không kén ăn. Chú làm món gì cũng được. "
Tống Thanh Vũ xắn tay áo đầy quyết tâm bừng bừng:
" Được, hôm nay chú sẽ cho cháu thấy tay nghề đầu bếp lão làng. Coi như lời cảm ơn vì đã giúp chú luôn. "
Ông xoay người bước vào bếp, để lại Bạch Tử Ly đứng đó bất lực. Cô thấy mình cũng không nên ăn chực của người ta như vậy liền đi theo vào phụ giúp.
Tống Thanh Vũ thấy Bạch Tử Ly theo vào thì ngạc nhiên:
" Bạch điện hạ sao cháu không ngồi ở ngoài chơi đi? Vào đây làm gì? "
" Cháu không có thói quen ngồi ăn chực đâu. Để cháu giúp chú một tay cho nhanh. "
" Cháu biết nấu ăn luôn sao? "
" Vâng, cháu ở nhà thường tự nấu ăn. "
Tống Thanh Vũ trầm trồ thán phục:
" Thật là một giống cái giỏi giang. Cháu có bao nhiêu thú phu rồi? "
" Không có ạ... " - giọng Bạch Tử Ly có chút nhỏ xuống. Nếu ở Trái Đất thì ở tuổi này không có chồng hay bạn trai gì là chuyện bình thường. Còn ở đây thì cô đúng là sinh vật lạ.
" Không có một người nào luôn? Bạch điện hạ, cháu có muốn cân nhắc con trai chú không? Nó đẹp trai lại rất giỏi việc nhà đấy. "
" Haha... Cảm ơn ý tốt của chú. " - Bạch Tử Ly cười gượng hai tiếng. Cô không có hứng thú với trẻ con.
Tống Thanh Vũ thấy cô có vẻ không tin mình liền kiên quyết giải thích lại:
" Chú nói thật đấy. Từ lúc đầu thấy cháu thì chú đã muốn giới thiệu con trai chú cho cháu rồi. Hồi nãy chú tưởng cậu trai đẹp đẹp kia là bạn đời của cháu nên chú mới cố tình chia sẻ đủ thứ để lấy lòng. Nhưng ai ngờ lại không phải. Cháu cân nhắc lại được không? Con trai chú không đẹp nhất nhưng cũng là dung nhan mỹ lệ, tính tình điềm tĩnh, lại rất có bản lĩnh đấy. "
" Nhưng cháu hiện tại không có ý định đó. " - Bạch Tử Ly cười cười từ chối. Cô bây giờ chỉ muốn tiêu diệt đám trùng tộc thôi.
Tống Thanh Vũ thấy không thuyết phục được cô cũng liền bỏ cuộc. Huhu, con dâu tương lai bay mất rồi. Một điện hạ giống cái tốt như thế này, vậy mà con trai của ông lại không có phúc khí được hưởng.
Sau hơn một tiếng, hai người cuối cùng cũng đã làm xong một mâm tiệc thịnh soạn. Nhìn bàn đầy thức ăn, Bạch Tử Ly thầm giơ tay thán phục. Ông chú Tống Thanh Vũ này đúng là có tay nghề, dù chưa ăn nhưng màu sắc cùng mùi hương cũng đã cho thấy chất lượng cao rồi.
" Cháu đợi xíu nhé. Con trai chú sắp về rồi. "
" Dạ không sao. Em ấy còn nhỏ nên chắc ham vui chưa muốn về. " - mấy đứa nhỏ tầm tuổi này thì mê chơi là chuyện bình thường. Cô hồi nhỏ cũng trốn đi chơi và bị mẹ mắng cho trận đó thôi
" Còn nhỏ? " - Tống Thanh Vũ nghi hoặc hỏi lại. Con trai ông năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi, còn nhỏ nhắn gì nữa đâu.
Lúc này từ ngoài sân vang lên tiếng động cơ phi cơ hạ cánh. Ngay sau đó là tiếng bước chân vững vàng đi vào cùng giọng nói điềm tĩnh lạnh lùng:
" Con về rồi. Nhà mình có khách hả ba? "
Bạch Tử Ly nghe thấy tiếng nói quen thuộc này liền quay phắc người lại nhìn. Là bóng hình quen thuộc mặc quân phục trắng phẳng phiu ấy. Lúc này cô mới chợt vỡ lẽ, cái đứa trẻ trong bức ảnh cô thấy quen quen đó... Đúng là cô quen thật, còn rất quen nữa là đằng khác. Cmn ai nói cho cô biết đi, giúp người qua đường thôi mà cũng giúp trúng ba chồng trong tương lai của nguyên chủ vậy!
Đã vậy mối quan hệ giữa ba chồng này và nguyên chủ cũng không được tốt... Ba chồng còn là nguyên nhân khiến vị thú phu này của nguyên chủ hắc hoá nữa. Bạch Tử Ly cảm thấy mình có thể mua vé số được rồi, tỉ lệ trúng "độc đắc" cao tới như vậy lận mà.
Tống Y Duệ nghe thấy tiếng lòng của cô thì liền mỉm cười nhạt. Giọng anh trầm trầm đầy vẻ bình ổn:
" Ồ, Bạch điện hạ... Lại gặp nhau rồi. Chúng ta có duyên thật đấy. "
" Haha... Tôi lại không nghĩ như vậy. " - Đây là nghiệt duyên, chắc chắn là nghiệt duyên.
Tống Thanh Vũ thấy con trai mình và "con dâu hụt" quen biết nhau thì cũng chuyển sang chế độ hóng hớt:
" Con quen Bạch điện hạ sao Tiểu Duệ? "
" Vâng ạ. "
Tống Thanh Vũ ồ ồ rồi vội vàng kéo tay Tống Y Duệ chạy ra ngoài vườn:
" Quen vị điện hạ tốt như vậy mà không theo đuổi đi trời. Con tính như thế cả đời sao? "
Tống Y Duệ cười cười, trong mắt lộ vẻ hơi chua xót không cam lòng nhưng lại nhanh chóng được giấu kín đi:
" Ba có biết cô ấy là ai không? Là cháu gái của Bạc thống soái đấy. Cô ấy còn là thánh nữ của đế quốc, chính thiếu mỗi lễ sắc phong thánh nữ nữa thôi. Con trai ba... thì có tài cán gì? "
" Tiểu Duệ... Con cũng rất giỏi mà. "
" Nhưng không môn đăng hộ đối... " - Tống Y Duệ quay mặt đi chỗ khác để ba mình không nhìn rõ mặt anh. Ba anh là một người rất nhạy cảm, chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Từ ngày xảy ra cuộc đột kích trùng tộc ở cao ốc Lam Vọng ấy, anh đã biết rõ ranh giới giữa hai người rồi. Xung quanh cô có biết bao nhiêu người vừa có gia thế, vừa có thực lực. Anh cho dù có muốn cũng không thể...
