Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - 37
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:55
Sau khi đăng ký xong, hai người cũng chuẩn bị rời đi.
Nhậm Áo Thiêm đeo cặp sách, lúc ra cổng hội chợ lại gặp nhóc béo.
Hôm nay nhóc béo cùng chị gái tới dây, sau khi nhìn thấy Nhậm Áo Thiêm liền vội vàng vẫy tay: “Nhậm Áo Thiêm!”
“Cậu nhìn huy hiệu tớ mua này!” Nhóc béo chạy một mạch về phía Nhậm Áo Thiêm, chỉ vào n.g.ự.c mình, cho Nhậm Áo Thiêm xem huy hiệu thủ công cậu ta mua ở hội chợ: “Áo quần bảnh bao, đạo mạo trang nghiêm!”
Nhóc béo mới năm tuổi nên không hiểu thành ngữ, chỉ biết hai câu này đều có bốn chữ, cậu đã học lúc xem tivi, vừa nghe liền thấy rất hay.
Chị gái bên cạnh nghe xong, nhanh chóng sửa lại: “Đừng dùng thành ngữ lung tung, áo quần bảnh bao, đạo mạo trang nghiêm có ý nghĩa xấu.”
“Ý nghĩa xấu?” Nhóc béo bối rối, nghe không hiểu.
Chị gái cũng không biết giải thích thế nào, dù sao nhóc béo vẫn còn nhỏ, thành ngữ quá phức tạp sẽ không hiểu được, chị gái chỉ nói: “Là từ để mắng người.”
Nhóc béo gật đầu, rồi lại nhắc nhở Nhậm Áo Thiêm: “Ngày mai nhớ mang cho tớ đấy!”
Nhậm Áo Thiêm đáp lại một tiếng, sau đó được cậu dắt tới trạm xe buýt.
Lúc tới trạm xe buýt, Nhậm Dương tò mò hỏi: “Ngày mai con phải mang cái gì cho bạn học vậy?”
Nhậm Áo Thiêm ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Nhậm Dương, sau khi suy nghĩ nghiêm túc, cậu vẫn quyết định giấu chuyện có quỹ đen với Nhậm Dương, qua loa nói: “Con không biết.”
Nhậm Dương lại càng tò mò, anh tự thấy chuyện này không đơn giản, cháu trai lại có chuyện giấu mình.
Nhưng một đứa trẻ mới năm tuổi, lại có thể có suy nghĩ gì?
Nhậm Dương không hiểu, cũng lười nghĩ thêm, sau khi về nhà liền đi chuẩn bị bữa tối.
Nhậm Áo Thiêm ôm cặp sách đi đến bàn học, thần bí lấy ra quyển nhật kí, vừa nhớ lại những chuyện xảy ra trong ngày vừa âm thầm ghi thù.
Đặc biệt là tên luật sư vô lương tâm áo quần bảnh bao, đạo mạo trang nghiêm đã đe doạ sẽ tố cáo cậu kia!
Mặc dù đã kiếm được ba mươi tệ từ tên luật sư đó, nhưng Nhậm Áo Thiêm càng nghĩ càng ấm ức, khuôn mặt phồng lên vì tức giận, cực kỳ hẹp hòi.
Nhớ kĩ lấy cậu ta!
Tên luật sư vô tâm độc ác!
—
Cùng lúc đó tại nhà họ Đoàn.
Đoàn Chu Luật vừa ăn xong, lúc cậu bị quản gia đưa đến phòng luyện đàn, đột nhiên nói: “Cháu muốn ăn sushi.”
Quản gia có chút kinh ngạc, dù sao Đoàn tiểu thiếu gia cũng hiếm khi chủ động đưa ra yêu cầu như hôm nay, bác ấy liền gật đầu đồng ý: “Được, bác sẽ bảo với phòng bếp.”
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, khi Đoàn Chu Luật đến phòng ăn, quả nhiên liền thấy trên bàn toàn là sushi.
Có hơn chục chiếc đĩa nhỏ được bày trên chiếc bàn ăn dài, mỗi chiếc đĩa nhỏ chỉ đựng một miếng sushi còn không to bằng lòng bàn tay, rõ ràng có thể thấy người đầu bếp đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào đó.
Phần của mỗi đĩa tuy ít nhưng lại rất tinh tế, các nguyên liệu đều được vận chuyển bằng đường hàng không.
Đoàn Chu Luật cầm đũa lên, gắp một miếng sushi cách gần cậu nhất bỏ vào miệng.
Mặc dù đã sử dụng những nguyên liệu cao cấp nhất, đầu bếp cũng rất tận tâm nhưng vị của món sushi rất nhạt nhẽo, khác hẳn với món sushi ăn ở hội chợ hôm qua.
Đoàn Chu Luật ăn không nhiều, ăn được một nửa, cậu quay đầu nhìn về phía bác quản gia nói: “Không ngon.”
Quản gia kiên nhẫn nói: “Những thứ này rất có dinh dưỡng, nếu cậu không thích có thể đổi cái khác.”
Dù sao các chuyên gia dinh dưỡng đều điều chỉnh thực đơn mỗi ngày, dinh dưỡng đứng hàng đầu nên cuối cùng thành phẩm đầu bếp làm ra đều có vị khá nhạt nhẽo.
Đoàn Chu Luật cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp: “Không cần đổi đâu.”
Ăn xong sushi, Đoàn Chu Luật được bảo mẫu đưa lên xe đến trường mẫu giáo thuộc trường quốc tế An Lập.
Mỗi lớp của An Lập đều được tách riêng ra, tòa nhà bộ phận nhà trẻ và tiểu học khá gần nhau, từ cửa sổ lớp lớn của nhà trẻ có thể thấy tòa nhà giảng dạy lớp hai.
Khoảng hai giờ chiều, trong giờ giải lao, Đoàn Chu Luật ngồi trong phòng học, lúc cậu đang lặng lẽ làm bài tập thì nghe thấy tiếng gõ cửa sổ phía bên trái:
“Đoàn Chu Luật!”
Ngoài cửa sổ, một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang gõ cửa sổ, cậu bé cứ vẫy tay với Đoàn Chu Luật mãi, trên người là bộ đồng phục học sinh tiểu học.
Phòng học lớn ở tầng một, cậu bé cố ý đi vòng ra phía sau phòng học gõ cửa sổ, thấy Đoàn Chu Luật trong phòng học đã chú ý tới mình, cậu nhiệt tình mời gọi: “Chiều nay bọn anh được nghỉ, em có muốn về với anh không?”
Đoàn Chu Luật nhìn đồng hồ nói: “Vẫn còn một tiết nữa mới xong.”
“Dù sao tiết cuối cùng cũng là viết bài, về nhà viết cũng giống nhau mà.” Cậu bé kia xua tay: “Trên đường về tiện mua ít đồ ăn nhé.”
Đoàn Chu Luật vốn dĩ định từ chối, nhưng nghe đến nửa câu sau, đột nhiên cậu ngây người ra.
Muốn ăn sushi.
Cuối cùng, Đoàn Chu Luật đồng ý, thu dọn sách vở, nói với giáo viên một tiếng.