Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - Chương 49

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:57

“Được, vậy con tự ngủ đi.” Nhậm Dương giúp cháu trai đắp chăn, hai người ngủ chung một chiếc giường nhưng chăn ai người nấy đắp.

May mà trẻ con thường không giận lâu, chỉ cần ngủ một giấc là quên hết rồi.

Sáu giờ sáng hôm sau, Nhậm Dương thức dậy đúng giờ, anh còn đặc biệt chiên một quả trứng, ở giữa kẹp thêm một chiếc xúc xích rồi gói lại cho cháu trai ăn.

Nhậm Áo Thiêm vừa ăn trứng cuộn xúc xích vừa lén liếc nhìn cậu mình bên cạnh.

Mặc dù hôm qua cậu làm cậu bé giận nhưng hôm nay lại làm cho cậu bé món trứng cuộn xúc xích, vậy thì tạm xem xét chuyện khôi phục chức cho cậu vậy.

Ăn sáng xong, Nhậm Áo Thiêm được cậu đưa đến nhà trẻ.

“Ở trường nhớ nghe lời cô giáo, hoà đồng với bạn nhé.” Nhậm Dương theo thói quen dặn dò cậu bé, giúp cháu trai chỉnh lại cổ áo rồi mới giao cháu cho cô giáo của nhà trẻ.

Có không ít bạn nhỏ đã đến lớp đang chạy nhảy, đùa giỡn ở hành lang.

Nhậm Áo Thiêm đeo cặp, thấy nhóc béo đã có mặt ở lớp, cậu liền đi tới, lấy hộp cơm từ trong cặp ra đưa cho nhóc béo, thực hiện giao dịch bánh hamburger như mọi ngày.

Giống như mọi khi, nhóc béo đưa mười tệ tiền hamburger cho Nhậm Áo Thiêm rồi ăn ngấu nghiến, sau đó cậu ta đưa hộp cơm trống không cho Nhậm Áo Thiêm.

Nhưng lần này, lúc trả hộp cơm nhóc béo nói: “Ngày mai cậu không cần mang nữa.”

Nhậm Áo Thiêm ngẩng đầu lên nhìn, đầu óc nhanh chóng nảy số, cậu hỏi: “Ngày kia thì sao?”

“Không ăn nữa, ngày nào cũng ăn tớ chán rồi, tớ mang đồ ăn từ nhà đi rồi.” Nhóc béo xua tay, cậu ta đã ăn ngán hamburger rồi, cậu ta quay người đi về chỗ ngồi rồi lấy từ trong túi ra mấy gói đồ ăn vặt nhét vào ngăn bàn.

Nhậm Áo Thiêm nhìn chằm chằm vào hộp cơm trên bàn rồi chậm chạp cất vào cặp, cậu lại lần nữa cau mày.

Tuy trong lớp cũng có các bạn học khác mua hamburger của cậu nhưng bình thường chỉ mua một đến hai lần rồi thôi, chỉ có nhóc béo là ngày nào cũng mua hai cái, nhưng từ ngày mai sẽ không còn việc kinh doanh nữa rồi.

Không có khách hàng, không có thu nhập.

Nhậm Áo Thiêm với thân hình nhỏ bé nằm bò trên bàn, gương mặt non nớt đầy vẻ lo lắng, tâm trạng nặng nề hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

Lúc này, đế chế kinh doanh của cậu đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng tài chính lớn nhất từ trước tới giờ…

Khách hàng đã bỏ đi.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, tại tiệm đồ ngọt Duy Tây, Nhậm Dương đang dán thông báo tuyển dụng lên cửa kính bên ngoài.

Trẻ con có phiền não của trẻ con, người lớn cũng có phiền não của người lớn, hiện giờ tiệm bánh của họ đang cần gấp một người giao hàng.

Trước đây trong tiệm chỉ có mình một người giao hàng là Triệu Phàn, nhưng giờ cậu ta đã bị sa thải, từ giờ cho đến khi tìm được người giao hàng mới thì nhân viên cửa tiệm sẽ là người giao hàng.

Bắt đầu một ngày bận rộn, Nhậm Dương bận rộn kiểm tra đơn hàng ở quầy thu ngân, anh còn phải kiêm luôn việc giao hàng của tiệm.

May mắn là hôm nay không có đơn bánh kem nào, chỉ có một vài loại bánh mì và món điểm tâm nhỏ. Nhậm Dương cũng đã rút kinh nghiệm khi giao hàng sẽ xác nhận tình trạng bánh trước mặt khách rồi mới đưa bánh cho khách.

Nhậm Dương bận rộn đến tận trưa, anh vừa giao hàng trở về, chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì nghe thấy tiếng mở cửa, vừa ngẩng đầu lên anh liền thấy hai đứa trẻ đeo cặp sách bước vào.

Nhậm Dương vừa nhìn đã nhận ra ngay bộ đồ quý ông quen thuộc, liền chào hỏi: “Luật sư nhỏ hôm nay muốn ăn gì nào? Vẫn bánh donut chứ?”

“Vâng, cho em ba cái vị socola nhé.” Đoàn Chu Luật chạy lon ton tới nói với giọng điệu búng ra sữa.

Nhậm Dương cúi xuống đóng gói bánh, nhìn thấy cặp của Đoàn Chu Luật có treo một chiếc móc khóa hình bóng rổ bèn nói: “Lần trước em tặng anh cái móc khoá kia anh đã treo lên túi rồi này.”

Nhậm Dương lấy ra chiếc túi tote từ dưới quầy thu ngân, trên đó có treo một chiếc móc khóa hình bóng chày, là cái lần trước Đoàn Chu Luật tặng.

Cũng vì chiếc móc khoá này mà hôm qua lúc anh giúp cháu trai mua ví tiền đã thuận tiện mua một chiếc ví cho luật sư nhỏ làm quà đáp lễ.

Chỉ là bây giờ anh mới nhận ra, luật sư nhỏ quần áo rất sạch sẽ, lại học ở nhà trẻ An Lập, gia đình chắc chắn không thiếu tiền.

Nhậm Dương nhất thời do dự, nhưng vẫn lấy chiếc ví tiền mua hôm qua trong túi ra nói: “Đây là chiếc ví hôm qua anh mới mua, anh tặng em có được không?”

Đôi mắt Đoàn Chu Luật sáng rực lên, cậu nhanh chóng nhận lấy.

Nhậm Dương nói tiếp: “Nếu em không thích thì—”

Nhậm Dương còn chưa nói hết câu thì Đoàn Chu Luật đã nhanh chóng đáp: “Em thích!”

Giọng nói của đứa trẻ không thể giấu nổi niềm vui sướng, Đoàn Chu Luật cầm chiếc ví nhỏ trong tay, thích thú không rời. Nụ cười khiến cho hai má cậu bé hơi phồng lên.

Nhậm Dương thấy vậy chợt muốn đưa tay ra sờ khuôn mặt mềm mại đó, nhưng lại thấy hơi ngại liền hỏi: “Anh có thể sờ má em được không?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.