Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - Chương 50
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:57
“Được ạ.” Đoàn Chu Luật ngẩng đầu lên, kiễng chân tiến lại gần.
Khi Nhậm Dương đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào thì Đoàn Chu Luật đã tự động cúi đầu, áp má vào lòng bàn tay Nhậm Dương, nũng nịu nói: “Anh sờ đi.”
Da mặt trẻ con rất mềm mịn, Nhậm Dương bóp nhẹ má cậu bé, chợt anh nhớ tới cháu trai mình.
Tiếc là cháu anh không cho anh chạm vào mặt, nên anh chỉ có thể sờ má của luật sư nhỏ này thôi.
Nữ đồng nghiệp trẻ tuổi trong tiệm thấy Nhậm Dương đang sờ má cậu bé, cũng có chút không kìm được mà bước tới dụ dỗ: “Bạn nhỏ, cô cũng muốn sờ má cháu có được không?”
Đoàn Chu Luật ngẩng đầu nhìn cô xa lạ trước mặt mình, cậu lắc đầu đáp: “Không được, chỉ có anh Tiểu Dương mới được sờ thôi.”
Người đồng nghiệp trêu đùa: “Sao lại phân biệt đối xử như thế chứ…”
“Anh Tiểu Dương không giống.” Đoàn Chu Luật tiếp tục áp mặt vào tay Nhậm Dương để anh sờ má.
Sau khi sờ xong má trái, cậu lại chuyển sang má phải, cậu cực kì bám người.
Nhậm Dương đành dùng cả hai tay để xoa má cậu, anh vừa xoa vừa hỏi: “Sao em tan học sớm thế?”
“Buổi chiều em có lớp học gia sư, học tiếng Pháp.” Đoàn Chu Luật ngoan ngoãn trả lời.
“Còn phải học cả tiếng Pháp nữa à?” Nhậm Dương ngạc nhiên.
Anh biết có một số trường mẫu giáo đã dạy tiếng anh từ sớm nhưng anh không ngờ một đứa trẻ còn chưa lên lớp một đã phải học cả tiếng Pháp. Nhậm Dương khen ngợi: “Sao em lại giỏi thế?”
“Em cực kì giỏi đấy! Trong nhà em có rất nhiều giấy chứng nhận, đều là do em thắng được đó!” Bạn nhỏ Đoàn Chu Luật hận không thể lập tức mang hết đống giấy chứng nhận, cúp giải thưởng đến đây, tất cả đều là vì anh Tiểu Dương đã khen cậu.
Nhậm Dương cũng không biết cách khen trẻ con, cũng chỉ khen được vài từ như: “lợi hại”, “thông minh”, “thiên tài nhí”.
Dù chỉ là những từ ngữ khen ngợi đơn giản vậy thôi nhưng đối với Đoàn Chu Luật như vậy là đủ rồi.
Đoàn Chu Luật nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ dịu dàng của cậu thanh niên trước mặt, nũng nịu nói: “Thứ hai em còn có buổi thuyết trình nữa.”
Nhưng tiếc là buổi thuyết trình diễn ra vào buổi sáng nên Nhậm Dương không thể đến được, anh tiếc nuối nói: “Bài thuyết trình của luật sư nhỏ chắc chắn sẽ xuất sắc nhất.”
Đoàn Chu Luật rất hãnh diện khi nhận được những lời khen ngọt ngào của Nhậm Dương, đến mức cậu không muốn rời đi.
Cuối cùng dưới sự thúc giục của bạn mình, Đoàn Chu Luật mới cầm túi đi về cùng bạn mình.
Vừa về đến nhà, Đoàn Chu Luật cũng bắt đầu chuẩn bị cho buổi thuyết trình.
Trên lớp ai cũng sẽ phải lên thuyết trình, lần thuyết trình này là nói về người nhà. Bản thảo cho buổi thuyết trình cậu đã chuẩn bị xong rồi, là một bài viết về chú của cậu.
Đoàn Chu Luật ngồi trước bàn học, cầm bút, lần nữa viết lại bản thảo vào vở.
Bản thảo thuyết trình đối với một đứa nhóc năm tuổi có chút quá sức, cộng thêm trẻ con viết chậm, Đoàn Chu Luật viết từng nét một, nghĩ gì viết nấy.
Trong mấy ngày liên tiếp, Đoàn Chu Luật đều tập trung vào việc chuẩn bị bài thuyết trình. Cho đến sáng thứ hai, khi cậu được bảo mẫu đưa đến trường mẫu giáo.
Giáo viên ra đón Đoàn Chu Luật quan tâm hỏi cậu: “Bạn học Tiểu Đoàn, hôm nay tới lượt em lên thuyết trình rồi, em đã chuẩn bị xong chưa?”
Đoàn Chu Luật gật đầu, chiếc móc khóa hình bóng rổ treo trên cặp sách cứ đung đưa đung đưa.
“Là viết về chú của em sao? Hôm nay chú có tới đón em không?”
Cô giáo lại tiếp tục nghe ngóng chuyện của chú, Đoàn Chu Luật vẫn lắc đầu không trả lời.
Người cậu thuyết trình không phải chú ấy.
“Bạn học Tiểu Đoàn, nhà em bao giờ có thời gian? Cô muốn đến thăm nhà em một chút…” Cô giáo tiếp tục thăm dò nhưng vẫn không lấy được thông tin gì.
Trong lớp, giáo viên phụ trách buổi đọc sách buổi sáng đang hướng dẫn các bạn nhỏ học thuộc từ vựng tiếng anh.
8 giờ, chuông vào lớp vang lên.
Cô giáo đứng trên bục giảng nói: “Hôm nay là buổi thuyết trình của bạn nhỏ Đoàn Chu Luật, mời em lên nào!”
Đoàn Chu Luật từng bước tiến lên bục trong tiếng vỗ tay của các bạn, cậu cầm bài thuyết trình trong tay, cúi đầu nhìn xuống những chiếc đầu đen nhấp nhô dưới lớp, lần đầu tiên cậu thấy căng thẳng.
Trước đây cậu đã tham gia không ít cuộc thi lớn nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như hôm nay.
Với nhịp tim đập càng ngày càng nhanh, Đoàn Chu Luật chậm rãi lên tiếng: “Bài thuyết trình của tớ có chủ đề là—”
“Bố của em.”
Người bố mà cậu tưởng tượng ra.
—