Xuyên Thành Cha Kế Của Nhóc Con Long Ngạo Thiên - Chương 51

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:57

“Bố của tớ làm được rất nhiều món ngon, lúc nào trên người bố cũng có mùi thơm của bánh ngọt, bố còn biết làm loại bánh tớ yêu thích nhất là bánh donut.”

“Bố sẽ đến xem tớ thi đấu, bố ngồi ở hàng đầu tiên còn tặng tớ hoa nữa.”

Giọng nói trẻ con vang lên trong lớp học, Đoàn Chu Luật nghiêm túc đọc bài thuyết trình của mình. Ngay khoảnh khắc đó, cậu lại ngửi thấy mùi thơm của bánh mì nướng.

Còn có đôi tay to lớn ấm áp đang đặt trên đỉnh đầu cậu mang đến cảm giác ấm áp dễ chịu.

Cậu có một người bố rất dịu dàng.

“Đợi sau này khi tớ lớn lên, tớ sẽ làm một luật sư.”

“Vì bố luôn khen tớ là thiên tài nhí, còn nói sau này tớ sẽ trở thành một luật sư lớn.”

“Bố là người bố tốt nhất trên thế giới này.”

Bài thuyết trình kết thúc một cách hoàn hảo, giáo viên và các bạn học đều vỗ tay tán thưởng.

Tuy nhiên, sau giờ học, giáo viên đã tìm gặp Đoàn Chu Luật để hỏi: “Bạn học Tiểu Đoàn, bài văn này là em tự viết đúng không? Hay là có giáo viên khác giúp em sửa?”

Đoàn Chu Luật thật thà trả lời: “Là em tự viết ạ.”

“Bạn học Tiểu Đoàn, cô biết là bố em không còn nữa, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan đâu nhé.”

Đôi mắt Đoàn Chu Luật hiện lên chút bối rối, nhưng cậu vẫn lắc đầu nói: “Em không nói dối.”

Giáo viên không hỏi thêm nữa mà chỉ mỉm cười: “Không sao đâu, em đi chơi đi.”

Sau khi Đoàn Chu Luật rời đi, giáo viên trở về phòng làm việc, mở ngăn kéo lấy sổ liên lạc rồi gọi điện thoại cho ông nội của Đoàn Chu Luật.

“Xin chào, tôi là giáo viên của em Đoàn Chu Luật, tôi muốn nói chuyện về tình hình học tập của Đoàn Chu Luật ở trường…”

Người nhận điện thoại là trợ lý thư ký, vì đây là chuyện liên quan đến Đoàn Chu Luật nên thư ký lập tức chuyển máy cho ông nội.

“Chuyện là như vậy, bạn học Tiểu Đoàn ở trường có biểu hiện rất tốt nhưng gần đây em ấy bắt đầu nói dối. Hôm nay đến lượt em ấy thuyết trình nhưng không biết em ấy đã chép bài thuyết trình này ở đâu…”

3 giờ chiều, bảo mẫu đến trường mẫu giáo đón Đoàn Chu Luật.

Khi về đến biệt thự, giáo viên dạy tiếng Pháp đã ở trong phòng học chờ sẵn, giáo viên đã chuẩn bị sẵn tài liệu của bài học hôm nay.

Đoàn Chu Luật còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đến thư phòng học tiếng Pháp, học từ mới với giáo viên.

Trẻ em có khả năng tiếp thu rất tốt, độ tuổi này là giai đoạn dễ học ngoại ngữ nhất. Nhưng nếu học quá nhiều ngôn ngữ có thể dẫn đến sự nhầm lẫn trong nhận thức ngôn ngữ, các ngôn ngữ có thể trộn lẫn vào nhau, gây rối loạn.

Tuy nhiên Đoàn Chu Luật không giống như vậy, cậu bé có thể phân biệt rõ ràng từng ngôn ngữ, chỉ cần học một lần là cậu có thể nhớ ngay.

Giáo viên lấy ra một bài kiểm tra nhỏ cho Đoàn Chu Luật làm, sau đó sẽ nhận xét.

“Rất tốt, bài kiểm tra được 100 điểm.” Giáo viên dùng tiếng Pháp khen ngợi Đoàn Chu Luật: “Hôm nay chúng ta học tới đây thôi, ngày mai tiếp tục.”

“Cám ơn thầy.”

Đoàn Chu Luật vẫy tay chào tạm biệt giáo viên rồi đặt bài kiểm tra đạt điểm tối đa sang một bên, sau đó bắt đầu làm bài tập tiếng Pháp.

Cho đến chiều tối, Đoàn Chu Luật nghe thấy tiếng xe ô tô trong sân, là xe của ông nội.

Nhưng cậu vẫn chưa làm xong bài tập, Đoàn Chu Luật lại ngồi xuống ghế kiên nhẫn hoàn thành bài tập xong rồi mới cầm bài kiểm tra 100 điểm bên cạnh nhanh chóng xuống lầu.

Ông nội đang ngồi trong phòng khách, trước mặt ông là laptop, có vẻ như ông đang làm việc.

“Ông nội.” Đoàn Chu Luật chạy nhanh đến, cậu định khoe với ông bài kiểm tra hôm nay cậu được 100 điểm.

Nhưng Đoàn Chu Luật còn chưa kịp lên tiếng liền nghe thấy giọng nói uy nghiêm của ông nội—

“Đoàn Chu Luật.” Ông lão khẽ ngước mắt lên, giọng nói ông như đang kìm nén cơn giận: “Bài thuyết trình là ai giúp cháu viết?”

Đoàn Chu Luật sững sờ tại chỗ.

Phòng khách im lặng đến đáng sợ, trên màn hình máy tính trước mặt ông nội đang phát một đoạn video, đó là video Đoàn Chu Luật thuyết trình ở trường hôm nay.

Mỗi khi các bạn nhỏ lên thuyết trình là giáo viên sẽ quay video lại. Hôm nay giáo viên cũng đã ghi lại video của Đoàn Chu Luật sau đó gửi cho ông nội.

Đoàn Chu Luật cúi đầu, tay cầm bài kiểm tra 100 điểm cũng cứ thế buông thõng, cậu nói nhỏ: “Là con tự viết.”

“Con làm gì có bố! Xằng bậy!” Ông nội tức giận.

Xung quanh đều im lặng, các bảo mẫu và người làm đều đã về phòng, không ai dám ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn ông nội, Đoàn Chu Luật và quản gia.

Đoàn Chu Luật không nói gì, vẻ mặt cậu bé có phần bối rối.

“Không biết đã tìm ai viết bài thuyết trình lại còn nói dối!”

Đoàn Chu Luật không dám ngẩng đầu, cậu nhỏ giọng biện minh: “Con không có.”

Cậu tự viết mà.

Nhưng câu nói này đã chọc giận ông lão, ông lớn giọng: “Vậy con nói xem, bố con là ai!”

Đoàn Chu Luật trầm mặc, nhưng cậu vẫn lên tiếng: “Bố con không còn nữa rồi!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.