Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 55: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:35
Đã có nhân viên công tác bày kệ vỉ nướng trên bãi cát, bọn họ có thể ăn đồ nướng uống bia, thưởng gió, muốn bao nhiêu dễ chịu có bấy nhiêu dễ chịu. Chỉ có An Nhu đỉnh đầu đầy mây đen là khác với mọi người vô cùng vui vẻ. Tiêu Phiền không hề thấy bị đen là chuyện lớn đến mức nào, đã sớm đã vứt chuyện này ra sau đầu, đi theo mọi người chọn món ăn.
Mấy tên đầu bếp đang chuẩn bị đồ nướng, gia vị và than lửa, ánh mắt liếc qua một người đẹp mặc váy dài, khoác áo khoác, hứng trí bừng bừng cúi đầu nghịch mấy hòn đá nhỏ. Ngây thơ đáng yêu, tròng mắt màu đen tựa như hai ngôi sao nhỏ lấp lánh, đối với hết thảy đều tràn ngập tò mò.
Thật đẹp. Bọn họ tranh thủ lúc rảnh rỗi, không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.
Sau đó, mỹ nhân cầm lên một con cua lớn, cười ha ha: "Trình Tuyển mau nhìn đi! Tôi bắt được này!"
Yên lặng lui lại đến khu vực an toàn, Trình Tuyển: "..."
Quần chúng vây xem: "..."
Con cua bị đầu bếp bắt đi rửa sạch, định ướp gia vị qua một chút, Nguyễn Thu Thu chơi vừa lòng thỏa ý rồi, cô nhặt được rất nhiều hòn đá nhỏ bị nước biển mài cho căng tròn, dự định trở về tìm một tiệm đục lỗ là có thể coi như vòng tay mà đeo rồi. Vậy đại khái có thể xem như vòng tay Pandora* thủ công rồi nhỉ?
*Công ty bán lẻ trang sức quốc tế Đan Mạch, được biết đến với vòng tay quyến rũ tùy chỉnh, nhẫn thiết kế,.....
Vừa quay đầu lại, suýt chút nữa đụng vào người khác, Nguyễn Thu Thu đứng thẳng người mới nhìn rõ là An Nhu.
"Tôi có lời muốn nói với cô." An Nhu mặt không cảm xúc, không có vẻ dịu dàng đoan trang ban ngày, con mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, "Tôi mặc kệ cô là giả ngây giả dại hay là lòng có lòng tin, nhưng Trình Tuyển, tôi nhất định có được."
Nguyễn Thu Thu: "Được."
An Nhu: "Tôi không nói đùa!"
Nguyễn Thu Thu: "Tôi c*̃ng đâu có nói đùa đâu. Cô theo đuổi của cô, chúng ta vẫn còn có thể làm chị em tốt đúng không?"
An Nhu: "..."
Nguyễn Thu Thu cười híp mắt nói: "Nói như này nhé, hai chúng tôi không có nhiều tình cảm vợ chồng, cô muốn đào góc tường thì đào đi, không cần tới ra oai với tôi bởi vì Trình Tuyển c*̃ng không có thích tôi."
An Nhu hơi ngoài ý muốn.
Không dám nói thích, nhưng cô ta khẳng định Trình Tuyển có quan tâm tới Nguyễn Thu Thu. Nhưng nhìn bộ dáng này của Nguyễn Thu Thu, ai quan tâm đến ai nhiều hơn, liếc mắt là thấy ngay. An Nhu vừa ghen tị vừa khổ sở không nói lên lời, trong lòng cô ta, Trình Tuyển giống như một đóa hoa cao lãnh không thể với tới, mà anh c*̃ng đang đơn phương bảo vệ một người khác.
Cô ta vốn tưởng rằng, người giống như Trình Tuyển sẽ chỉ là người được yêu. Trái tim anh luôn lạnh như khối băng vĩnh viễn c*̃ng không thể thay đổi.
An Nhu không nói, Nguyễn Thu Thu suy nghĩ nửa ngày c*̃ng không có cảm thấy mình nói câu nào không đúng, nhất thời thật đúng là không hiểu cô ta đang suy nghĩ gì.
An Nhu cắn cắn môi, nói: "Tôi không tin cô sẽ cam lòng."
Đàn ông như Trình Tuyển, trên đời có thể có mấy người?
Nguyễn Thu Thu buồn bực, con bé tốt như vậy lại không đi tìm loại người EQ cao lại lợi hại giàu có giống, có chỗ nào không bằng thằng cha Trình Tuyển chuyên đi chọc tức người khác chứ.
Cô có ý tốt khuyên: "Tôi có cái gì mà không bỏ được. Giai ấy mà, cũ không đi thì mới không đến..."
Lúc Nguyễn Thu Thu nói câu nói này, đúng lúc Trình Tuyển và bọn Đồ Nam đi tới, nghe toàn bộ câu nói. Thấy chị dâu nhỏ nói như vậy, mấy người khác yên lặng nhìn về phía đại boss, luôn cảm thấy chiếc nón trên đỉnh đầu anh ngày càng xanh mơn mởn.
Trình Tuyển: "..."
"Khụ khụ, cái đó, ăn cơm!" Đồ Nam vội vàng ngăn Nguyễn Thu Thu lại phát ngôn ra câu gì nữa.
Nguyễn Thu Thu bị bắt hoàn toàn không có chút nào chột dạ, vô cùng vui vẻ đi ăn đồ nướng.
Thịt tươi sống được ướp gia vị xong thì được phết lên một tầng dầu, lúc nướng trên lửa than phát ra âm thanh xèo xèo. Hương thơm ngào ngạt khiến Nguyễn Thu Thu nuốt một ngụm nước bọt.
An Nhu đoan trang ngồi trên ghế không nhúc nhích, Nguyễn Thu Thu đi ngang qua lắm mồm hỏi một câu: "Cô không ăn à?"
Cô ta căm ghét nhíu nhíu mày: "Tôi ăn chay."
Nguyễn Thu Thu: "Thật xin lỗi, đã quấy rầy." Cô là loại người không thịt không vui, thật sự không có cách nào hiểu An Nhu.
An Nhu đi đến bên cạnh một thùng nước màu đỏ, nhìn mấy con cá quẫy đạp bên trong, ôn ôn nhu nhu nói: "Những con cá này cũng không ăn đến, xem chúng nó hoạt bát chưa kìa, chúng ta phóng sinh chúng nó đi được không?"
Giọng của cô ta không lớn, vừa vặn để cho Trình Tuyển ngồi gần đó nghe được rõ ràng.
Nguyễn Thu Thu dứt khoát cự tuyệt: "Không muốn, tôi muốn ăn."
"Cô tàn nhẫn quá vậy. Cá cũng có sinh mệnh chứ."
Nguyễn Thu Thu: "???"
"Tôi hàng năm đều tham gia hoạt động phóng sinh, thả cá và rùa." An Nhu lấy ảnh chụp bên trong điện thoại ra để chứng minh, " Cô nhìn xem, con rùa này lớn như vậy, không biết sống bao lâu."