Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ - Chương 56: Xuyên Thành Cô Vợ Độc Ác Của Nam Phụ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:35
Nguyễn Thu Thu do dự hỏi: "Cái này... Là rùa Brazil mà..."
Brazil rùa được xưng là sát thủ sinh thái, tính tình hung mãnh, là động vật ăn tạp, đến người cũng dám cắn. Nguyễn Thu Thu đoán nếu An Nhu phóng sinh con rùa kia thật, e rằng nó sẽ sớm ăn sạch sẽ toàn bộ hồ cá mất.
Đây là phóng sinh cái gì vậy.
An Nhu biết rùa Brazil nhưng lại không rõ hình dạng cụ thể. Sắc mặt của cô ta cứng lại, nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải, đành phải nhìn về phía Trình Tuyển xin giúp đỡ.
Sau đó, cô trợn mắt nhìn Trình Tuyển ánh mắt lấp lánh chỉ vào một đống cá, nói: "Đều nướng."
An Nhu: "..."
Không phải nói đàn ông đều thích con gái lương thiện, nhiệt tình, yêu quý động vật nhỏ sao!
Đồ Nam mỉm cười túm An Nhu trở về, để cho cô ta hết hi vọng, đừng quấy rầy hai người bọn họ nữa.
Nguyễn Thu Thu ngồi trở lại vị trí cũ. Mắt thấy tôm đã nướng chín, cô thèm thuồng vươn tay, nhưng có người nhanh hơn cô một bước, cướp lấy con tôm đã chín.
Trình Tuyển nhìn về phía Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu sững sờ, tưởng rằng anh cầm giúp mình, cô vươn tay nói: "Cảm ơn... Mẹ cha thằng quỷ này!"
Mắt thấy con kia nướng tôm đi vào miệng Trình Tuyển, Trình Tuyển bị bỏng, hà hơi, mai má phình lên cho đánh giá: "Ăn ngon."
Nguyễn Thu Thu oán hận nghiến răng ken két.
Cô đi lấy mực nướng, Trình Tuyển nhanh tay hơn, khuỷu tay thon dài đễ dàng vượt qua Nguyễn Thu Thu cầm cá mực nướng, lần này anh nhớ kỹ phải thổi một chút sau đó mới bắt đầu ăn.
"Ăn ngon."
Nguyễn Thu Thu: "... Xin hỏi anh muốn c.h.ế.t à."
Cô mất kiên nhẫn, đưa tay cầm hàu sống, lần này Trình Tuyển không có ngăn cản, Nguyễn Thu Thu đắc chí vừa lòng vươn tay...
"Nóng, nóng quá!"
Trình Tuyển: "Ha."
"..." Cô nghe được tiếng cảm ơn!
Một lần nữa Nguyễn Thu Thu muốn cột Trình Tuyển lên hỏa tiễn vèo vèo b.ắ.n lên trời, tốt nhất đừng trở về.
Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp không không cảm xúc của Trình Tuyển, bộ dáng như không có việc gì tiếp tục nhai nhai nhai, càng xem càng tức. Không đợi Trình Tuyển phản ứng, cô bỗng nhiên ra tay níu lại đoi má của Trình Tuyển, dùng sức vuốt vuốt.
Trình Tuyển da mặt mỏng, xoa nhẹ mấy lần đã đỏ lên.
Nguyễn Thu Thu nhìn có chút hả hê nói: "Cho anh cướp này."
Trình Tuyển bỗng nhiên giật mình.
Giai nhân trong n.g.ự.c có mùi hương đặc biệt, ngày bình thường đều nhẹ nhàng, giờ phút này lại đột nhiên rõ ràng lên.
Bàn tay của cô rất ấm áp, đầu ngón tay bị bỏng nên hơi nóng, dính sát vào gương mặt của anh.
Lòng của anh dường như cũng bị nóng lên một chút.
Lúc này, trong đồng tử của anh, Nguyễn Thu Thu thấy được khuôn mặt phóng đại của mình, gần như chiếm hơn nửa con ngươi. Cô sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được mình giờ phút này cô bưng mặt anh giống như đang muốn hôn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.
"..."
"..."
"Con mắt của em có..."
Nguyễn Thu Thu đen mặt: "Ngậm miệng."
Ngồi song song đối diện, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, Đồ Nam ực một hớp rượu, nói: "An Nhu, hết hi vọng chưa? Cô cho rằng đại boss có thể để cho cô động vào anh ấy như thế kia sao?" Bọn họ không ngốc, vẻ mặt Trình Tuyển mặc dù vẫn không cảm xúc, dáng vẻ chuyện cũng không để ý nhưng lại cố ý trêu chọc Nguyễn Thu Thu, ngoại trừ việc để ý lời nói vừa rồi của cô thì làm gì còn nguyên nhân nào khác.
An Nhu mím chặt môi, không nói một lời.
"Cô tốt nhất nên nhận lỗi sớm một chút. hiện tại đang làm dự án mới, không có nghĩa là đại boss sẽ cho phép cô làm như thế."
An Nhu bỗng nhiên có chút khổ sở: "Tôi thật không hiểu tôi thua cô ta ở chỗ nào, vì sao các anh đều một lòng hướng về cô ta? Chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa thôi mà cũng cần giữ gìn? Là thời đại nào rồi, thích một người chẳng lẽ không phải tự do sao?"
"Giữa người và người sao có thể so sánh, An Nhu, cô nghĩ quá đơn giản."
Tiêu Phiền vẫn luôn im lặng đột nhiên nghiêm túc: "Bất kể lý do gì đều không phải là cái cớ để xen vào hôn nhân người khác. Đừng để tôi xem thường cô."
"..."
*
Nguyễn Thu Thu đã đi ngủ, Trình Tuyển lại đứng ở ngoài cửa hưởng gió biển.
Quần áo rộng rãi của anh bị gió thổi bay phất phới, một thân một mình đứng trên nền cát mềm mại nhỏ vụn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau lưng, một thân ảnh dần dần đi về phía anh, là An Nhu.
An Nhu nhẹ nói: "Anh không có lời gì muốn nói với em sao?"
Trình Tuyển một tay túi túi, đưa lưng về phía cô ta, giọng điệu bình tĩnh: "Đừng bao giờ mang danh dự và uy tín trong công việc đi đánh cược."
"Ý của anh là..." Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
"Viết thư từ chức đi."
An Nhu không thể tin được Trình Tuyển vậy mà lại chủ động nói ra chuyện từ chức này. Cô siết chặt nắm đấm, khẽ cắn môi nói: "Nếu em đi bây giờ sẽ không có người nào có thể tiếp nhận công việc của em, anh nghĩ kỹ đi!"