Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 15: Mách Lẻo
Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:07
Chỉ còn vài bước nữa là đến phòng khách của biệt thự, nhưng dì Trương bỗng khựng lại, tay chống nạnh, mắt liếc về phía hai mẹ con phía sau.
“Đứng đây làm gì? Mau vào trong, đừng gây ồn, làm phiền người khác.” Giọng bà the thé, mang ý ra lệnh.
Tú Phân ôm chặt lấy con gái, nhẹ nhàng đáp: “Chúng tôi sẽ đi ngay.”
Nhưng khi dì Trương định đưa tay kéo, Thẩm Ninh Tuệ bất ngờ lùi lại một bước, né khỏi bàn tay ấy. Cử chỉ nhẹ nhưng dứt khoát.
“Dì Trương,” Tú Phân ngẩng đầu, giọng bình tĩnh nhưng rõ ràng từng chữ, “Tuệ… à không, con gái tôi, Ninh Tuệ, là đứa trẻ ngoan. Nếu có điều gì không vừa mắt, dì có thể nói với tôi. Không cần bóng gió trách móc một đứa nhỏ.”
Câu nói như một cái tát vào sự khinh khỉnh của người giúp việc. Dì Trương trừng mắt, khó tin trước sự thay đổi của người phụ nữ vốn nhút nhát này.
“Cô tưởng mình là ai? Hai mẹ con nhà quê này đến đây để hưởng phúc, vậy mà còn dám cãi?” Dì Trương cười khẩy. “Hoa ở đây là nhập khẩu, phù điêu dưới chân giá cả chục ngàn, hai người đừng có động vào, không khéo bán cả nhà cũng không trả nổi!”
Ninh Tuệ siết c.h.ặ.t t.a.y mẹ. Bà Tú Phân vốn định nhẫn nhịn, nhưng những lời sỉ nhục liên tiếp khiến bà buồn lòng. Bà hít sâu: “Nếu ở đây không chào đón chúng tôi, vậy chúng tôi không cần vào nữa. Ninh Tuệ, đi thôi.”
Hai mẹ con quay lưng, bước đi dứt khoát.
Dì Trương khoanh tay, cười lạnh. “Để xem hai người mở nổi cửa không!”
Cánh cửa lớn của biệt thự là loại đặc biệt, ngay cả bà lúc mới đến còn lúng túng. Nhưng chỉ giây lát sau, Ninh Tuệ bước đến, nhón chân xoay ổ khóa hai vòng. “Cạch” một tiếng, cửa mở ra trước ánh mắt sững sờ của dì Trương.
Bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái biến mất sau cánh cổng, kéo theo mẹ đi thẳng.
Ngoài cổng, một chiếc xe vừa dừng lại. Một người đàn ông trung niên – Châu tiên sinh – bước xuống, hơi ngạc nhiên: “Sao lại ra ngoài? Đã quên gì sao?”
Tú Phân khẽ lắc đầu. Bà ít nói, chỉ siết tay con.
Ninh Tuệ khẽ cúi đầu: “Tại cháu không cẩn thận, làm dì Trương tức giận.”
Châu tiên sinh nhíu mày: “Dì Trương? Người mở cửa vừa rồi?”
Lời chưa dứt thì cửa biệt thự lại bật mở. Không phải dì Trương, mà là một chàng trai trẻ với mái tóc bốn sáu, áo sơ mi xanh và quần jean – sáng sủa, thư sinh: Tô Chí Vũ.
“A, Châu tiên sinh!” Cậu vui vẻ chạy đến, vẻ mặt hân hoan. “Lần trước gặp ngài ở Kinh Đô, không ngờ lại gặp ở đây! Mời ngài và hai vị vào nhà.”
Khi ánh mắt chuyển sang hai mẹ con, nụ cười của Tô Chí Vũ thoáng chững lại. Trang phục cũ kỹ, dáng vẻ quê mùa của họ khiến cậu thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn giữ lễ:
“Dì chắc là Tú Phân? Chào dì, cháu là Tô Chí Vũ, con út của Bạch Cầm. Đây là…?”
“Con gái út tôi, Thẩm Ninh Tuệ.” Tú Phân đáp, giọng bình thản.
Chí Vũ cúi người, nở nụ cười tươi: “Chào em Ninh Tuệ. Đi đường dài chắc mệt lắm nhỉ? Vào nhà chơi nhé, có sữa bò, bánh ngọt, còn có ti vi to nữa.”
Nhưng Ninh Tuệ lại rụt rè lùi ra sau, trốn sau lưng mẹ, đôi mắt hoảng hốt:
“Anh… anh tìm chúng tôi đòi tiền sao? Lúc nãy đi trong vườn, em và mẹ đều không chạm vào gì đâu… phù điêu kia đắt lắm, chúng em không có tiền bồi thường.”
Tú Phân đau lòng ôm chặt con gái: “Đúng vậy, hoa các cậu nói là nhập khẩu, phù điêu mấy nghìn tệ, đường cũng không cho đi. Chúng tôi không hợp với nơi này.”
Châu tiên sinh đứng bên khẽ nhướng mày: “Phù điêu mấy nghìn tệ một miếng? Đắt hơn cả nhà họ Bạch ở Kinh Đô. Nhà họ Tô đúng là hào phú thật.”
Mồ hôi lạnh túa trên trán Tô Chí Vũ. “Không… không có! Chỉ là hiểu lầm! Dì Trương nói linh tinh thôi…”
Nếu ở đây chỉ có Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ thì thôi đi, khoác lác một chút để ra oai phủ đầu họ cũng chẳng sao, trớ trêu thay bên cạnh lại còn có Châu tiên sinh!
Châu tiên sinh xuất thân từ nhà họ Hoắc, tuy danh nghĩa là làm việc vặt ở nhà họ Bạch, nhưng ai mà không biết ngoài Bạch lão gia tử, những người khác hoàn toàn không có tư cách sai khiến ông!
Lời vừa buông, Ninh Tuệ liếc cậu một cái, vẫn rụt rè nhưng rõ ràng hàm ý: “Chúng tôi không vào nữa.”
Không khí thoáng chốc đảo chiều. Dì Trương đứng phía sau bỗng thấy lạnh sống lưng. Hai mẹ con mà bà xem thường bỗng trở thành người nắm thế chủ động, còn bản thân bà lại bị đặt vào thế khó trước mặt Châu tiên sinh và cậu chủ trẻ.