Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 32: Mượn Dao Giết Người
Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:09
Vì vậy tuy trong lòng hiểu rõ và hoàn toàn không có hứng thú với bài diễn thuyết khích lệ của Bạch Cầm, nhưng nhiều nhất họ cũng chỉ không thể hiện sự phấn khích, chứ không ai dám về sớm, càng không ai dám phản bác Bạch Cầm.
Bạch Cầm làm tiểu thư nhà giàu cả đời, đâu biết người giúp việc đang nghĩ gì. Sau khi không nhận được phản hồi, bà ta chỉ có thể đoán mò, loay hoay đủ chuyện chả đâu vào đâu.
Thế nhưng bà ta càng lăn lộn, phản ứng của mọi người lại càng thờ ơ, hờ hững như đang làm theo lệ, chứ chẳng có chút nhiệt tình nào.
Lại mấy ngày nữa trôi qua.
Nếu nói trước khi Bạch Cầm trở về, địa vị của Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ tương đương với Tô Chí Vũ, còn kém một chút so với Bạch Cầm – nữ chủ nhân trả lương, thì bây giờ sau khi Bạch Cầm trở về, sự so sánh rõ ràng ấy đã phơi bày tất cả.
Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng lộ rõ.
Nữ chủ nhân cao cao tại thượng bị kéo xuống khỏi bệ thờ, còn không bằng một cô bé mười mấy tuổi.
Tuy miệng không nói gì, nhưng thái độ của người giúp việc đối với Thẩm Ninh Tuệ lại ngày càng cung kính hơn: từ ánh mắt, dáng đứng, cho đến từng cử chỉ nhỏ.
Có người thậm chí còn thì thầm sau lưng:
“Cô Ninh Tuệ nói câu nào, nghe còn lọt tai hơn bà chủ…”
“Ừ, mà con bé ấy nhìn thế thôi, cư xử còn tinh tế hơn nhiều…”
Lisa lén nhìn quanh rồi thấp giọng nói với dì Trương:
“Cô Bạch Cầm chắc không vui đâu. Nhưng rõ ràng, cô Ninh Tuệ nói cái gì cũng hợp lý, người ta dễ nghe hơn.”
Dì Trương khẽ hắng giọng, giả vờ nghiêm nghị:
“Ít nói linh tinh. Nhưng… đúng là bầu không khí trong nhà thay đổi thật rồi.”
Giọng bà trầm xuống, nghe vừa như cảnh báo, vừa như thừa nhận một sự thật khó chối bỏ.
Mới chưa đầy nửa tháng mà đã như vậy rồi.
Cứ tiếp tục thế này thì không ổn chút nào.
Trong lòng dì Trương thấp thỏm: đừng nói là Bạch Cầm sắp bị đuổi ra ngoài thật đấy nhé?
Đúng lúc mọi người còn xôn xao ngấm ngầm, Bạch Cầm vốn loạn xạ như con ruồi không đầu đột nhiên im lặng hẳn.
Không chỉ không còn giở trò vặt vãnh, thậm chí còn sống ẩn dật ít ra ngoài, như thể đã từ bỏ việc giãy giụa mà yên tâm ở trong căn phòng cho khách.
Căn biệt thự vốn đang sóng ngầm cuộn trào bỗng chốc trở lại yên bình.
Ban đầu dì Trương còn tưởng rằng Bạch Cầm bị Thẩm Ninh Tuệ chọc tức đến suy nhược cơ thể, đành phải tạm thời bỏ qua chuyện này.
Nhưng sau khi quan sát một hồi, bà ta nhanh chóng nhận ra điều không đúng.
Bạch Cầm thuận buồm xuôi gió cả đời, chưa từng gặp phải trắc trở gì. Chỉ cần tiếp xúc với bà ta một thời gian ngắn là có thể nắm bắt được tính khí của bà ta.
Lúc này phản ứng của Bạch Cầm trông không giống như đang nhẫn nhịn chờ thời, mà càng giống như đang ẩn mình, chờ đợi thời cơ chín muồi để phản công.
Dì Trương nghĩ đến một người.
Nhân lúc hôm nay tâm trạng Bạch Cầm khá tốt, bà ta vừa đưa khăn mặt và quần áo cho Bạch Cầm, vừa thăm dò hỏi:
“Sau khi đến Kinh Đô thì Tô thiếu gia không có tin tức gì, không biết bây giờ thế nào rồi ạ…”
“Bố nó ở Kinh Đô, bà ngoại ông ngoại ông nội bà nội cũng đều ở Kinh Đô cả. Nhiều người lớn như vậy, chẳng lẽ còn để nó c.h.ế.t đói được sao.” Nhắc đến Tô Chí Vũ, Bạch Cầm liền tức giận.
Lúc rời khỏi biệt thự, bà ta vốn không mong Tô Chí Vũ giữ nhà có thể làm nên trò trống gì, chỉ cầu cậu ta vững vàng ổn định, duy trì hiện trạng chờ bà ta về.
Kết quả thì sao? Tô Chí Vũ để lại một mớ hỗn độn, khiến bà ta thảm hại đến mức suýt tức chết.
Đối với phụ nữ ở độ tuổi của bà ta mà nói, tâm trạng thực sự vô cùng quan trọng.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Bạch Cầm ăn không ngon ngủ không yên. Nhìn bản thân trong gương, bà ta thấy rõ mình tiều tụy đi không ít.
Tuy vốn có vẻ ngoài bình thường, nhưng nhờ bảo dưỡng kỹ càng, bà ta vẫn trẻ trung hơn nhiều so với người cùng tuổi.
Trông trẻ chính là ưu thế lớn nhất của bà ta.
Kết quả chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đủ loại nếp nhăn đã kéo đến, như thể qua một đêm mà già thêm cả chục tuổi, trực tiếp đuổi kịp mức lão hóa của người cùng trang lứa.
Bạch Cầm càng nhìn gương mặt mình thì lòng càng hoảng sợ.
Mà tâm trạng càng tệ thì tốc độ lão hóa lại càng nhanh, quả thực là một vòng luẩn quẩn ác tính.
Trong khi đó, nhìn sang Tú Phân ở khu nhà chính, càng ngày càng xinh đẹp, rạng rỡ hơn.
Sự chua xót và ghen tị trong lòng Bạch Cầm gần như không kìm nén được, như từng cơn sóng dữ muốn trào ra, nuốt chửng lý trí.
“Đều là thứ hồ ly mị hoặc cả thôi… Đừng vội đắc ý.” Bà ta nghiến răng thì thầm, trong lòng như đang gào thét.
May mà cơn ác mộng của Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ đã sắp đến, họ sẽ không còn những ngày tháng tốt đẹp nữa.
Nghĩ vậy, Bạch Cầm vội vàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mát xa mặt mình, chỉ hận không thể xóa phẳng ngay lập tức những nếp nhăn vừa mới xuất hiện.
Dì Trương thấy Bạch Cầm tuy miệng nói lời tức giận, nhưng ánh mắt lại sáng lên như kẻ đang toan tính.
Rõ ràng, cơn giận đối với Tô Chí Vũ đã nguôi đi nhiều.
Một người mẹ không thể nào giận con mãi được. Huống chi Tô Chí Vũ lại là con trai – mà con trai trong mắt cha mẹ, bao giờ cũng được khoan dung hơn.
Dì Trương lập tức nói khẽ, vừa như an ủi, vừa như dò xét:
“Dù sao Tô thiếu gia cũng còn nhỏ, vẫn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện… Con trai mà, thường trưởng thành chậm hơn một chút. Nhưng sức bật về sau thì tốt lắm. Chỉ là bây giờ trông không đáng tin, chứ sau này, cậu ấy sẽ là trụ cột của gia đình.”
Bạch Cầm nghe vậy, hít sâu một hơi.
Trong đầu bà ta, hình ảnh Tô Chí Vũ hiện lên – đứa con trai từng được cả hai nhà Bạch – Tô coi trọng, kỳ vọng.
Dù thất vọng, nhưng kỳ vọng ấy vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
“Cũng không biết thằng bé này… khi nào mới lớn lên, đỡ đần cho tôi một chút.” Giọng bà ta run nhẹ, lẫn vào trong cơn mệt mỏi, như thể đang gắng níu lấy tia hy vọng cuối cùng.
Dì Trương nghe vậy, thuận thế nói:
“Có Tô tiểu thư ở đây, Tô thiếu gia cứ yên tâm học hành là được rồi. Dù sao đàn ông cũng sơ ý, không quản được các việc lớn nhỏ trong nhà. Không giống phụ nữ, trời sinh đã hợp với việc quản gia. Hơn nữa Tô tiểu thư thông minh lanh lợi như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là viên ngọc quý trong lòng bàn tay Bạch lão tiên sinh...”
Thấy trên mặt Bạch Cầm thoáng hiện nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng những lời nịnh nọt này của dì Trương khiến bà ta rất hài lòng, dì Trương lại tiếp tục cố gắng:
“Chỉ tiếc là gần đây Tô tiểu thư đang học ở nước ngoài, nếu không nhất định phải để họ mở rộng tầm mắt, xem xem tiểu thư khuê các nhà giàu thực sự có dáng vẻ thế nào!”
Bạch Cầm nghe vậy, cuối cùng không nhịn được cười khẩy:
“Việc học của Tâm Liên đang ở giai đoạn quan trọng, không cần thiết phải vì hai người không quan trọng này mà về nước.”
Dì Trương chần chừ, ngập ngừng hỏi:
“Phu nhân và Tô tiểu thư... đã gọi điện thoại rồi ạ?”
“Ừm.” Bạch Cầm khẽ đáp, đôi mắt lướt qua bóng dì Trương, mang theo vài phần cảnh cáo.
Dì Trương cúi đầu, song ánh mắt thoáng d.a.o động. Trong lòng bà ta rõ ràng hiểu, phu nhân hiện giờ đang bị ép đến đường cùng, song vẫn muốn giữ lại vẻ uy nghiêm vốn có. Lisa đứng gần đó, liếc dì Trương một cái, khẽ nhún vai, nhỏ giọng lầm bầm với một người giúp việc khác:
“Cũng may còn có Tô tiểu thư… không thì ngôi nhà này đã chẳng biết ai làm chủ.”
Người giúp việc kia liếc nhìn xung quanh, khẽ gật đầu, giọng vừa đủ nghe:
“Nhưng giờ Thẩm Ninh Tuệ cũng ở đây… tôi thấy mọi người trong biệt thự đều nghe lời cô ấy hơn…”
Những lời bàn tán nhỏ như kim châm rơi vào tai Bạch Cầm, khiến bà ta cứng mặt, trong lòng dâng lên một nỗi tức giận vừa chua chát vừa bất lực. Bà ta muốn quát nạt, muốn trừng phạt, nhưng lại sợ hành động lộ liễu quá sẽ càng khiến người làm thêm bất phục.
Bạch Cầm hít sâu một hơi, nhìn mình trong gương. Trong gương, gương mặt bà ta vẫn còn xinh đẹp nhưng đã thấp thoáng sự nhợt nhạt, mỏi mệt.
“Không thể để mặc cho tình hình này tiếp diễn…” — ý nghĩ ấy xoáy sâu vào đầu bà.
Nghĩ đến đây, bà ta lập tức nói với dì Trương:
“Bạch lão tiên sinh sắp mừng thọ bảy mươi rồi. Mấy ngày nay dì tìm cơ hội, tung tin này ra ngoài, nhanh chóng truyền đến tai Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ. Cứ nói Chí Vũ vội vàng về Kinh Đô là để mừng thọ ông cụ nên mới đi.”
Dì Trương ngẩn ra, làm sao cũng không ngờ Bạch Cầm lại dặn mình làm chuyện này:
“Không phải nói là không thể để họ biết chuyện này, để tránh họ tìm cớ về nhà họ Bạch sao ạ?”
Ánh mắt Bạch Cầm tối lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh. Trong mắt bà ta là một tia hiểm độc cùng tuyệt vọng. Đúng vậy, trước kia bà lo lắng, sợ hai kẻ kia nhân cơ hội chen chân. Nhưng nay… tình thế đã khác.
Tòa biệt thự này, bà đã không còn nắm chắc nữa rồi. Đám người giúp việc vốn trước nay luôn trung thành, nay cũng đã bắt đầu nghiêng về phía Thẩm Ninh Tuệ. Ngay cả Lisa và dì Trương, trong từng lời nói, từng ánh mắt, cũng thấp thoáng sự do dự.
Nghĩ đến việc chính mình – người đường đường là nữ chủ nhân – mà có thể bị hất ra khỏi biệt thự bất cứ lúc nào, Bạch Cầm thấy lồng n.g.ự.c thắt lại. Bà ta vừa phẫn nộ vừa lo sợ, như thể chiếc ngai vàng mình ngồi bao năm nay sắp bị kẻ khác giật phắt đi.
Trong lòng cuồn cuộn uất nghẹn, nhưng khi nhớ tới giọng nói trấn an xen lẫn kiêu hãnh của con gái ở bên kia đường dây quốc tế, bà ta đành cắn răng nuốt giận. Đây là con đường duy nhất còn lại – mượn d.a.o g.i.ế.c người.
Đôi mắt Bạch Cầm trong gương dần dần đỏ lên, hàm răng nghiến chặt đến mức vang lên tiếng răng rắc. Bà ta biết rõ, khoảnh khắc Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ xuất hiện tại tiệc mừng thọ, chính là lúc mọi sự sẽ xoay chuyển.
Nhưng cũng là lúc… Bạch Cầm phải cược toàn bộ số phận của mình.
Nếu biết đứa con gái lớn mình cưng chiều bao năm nay không phải con mình, còn con gái ruột của mình lại chịu đủ khổ cực ở quê, e rằng Bạch lão thái thái sẽ ngất đi tại chỗ.
Đừng nói là sống thêm vài năm, dưới cú sốc lớn như vậy, bà ấy có thể sống qua được năm nay hay không còn chưa biết...
Tuy Tú Phân là con gái ruột của Bạch lão tiên sinh, nhưng những năm qua hai người chưa từng gặp mặt, càng chưa từng chung sống.
Đối với ông ta mà nói, Tú Phân chỉ là một người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi.
Đối với Bạch Cầm – kẻ lớn lên dưới mắt mình, ngay cả khi chưa biết không phải ruột thịt thì ông ta còn chẳng mấy thân thiết, huống chi với một đứa con gái chưa từng gặp mặt kia, đương nhiên là không thể quan trọng bằng Bạch lão thái thái được.
Vì vậy, xuất phát từ lợi ích của nhà họ Bạch, lại cân nhắc đến sức khỏe của Bạch lão thái thái, Tô Tâm Liên đã nhanh chóng thuyết phục được Bạch lão tiên sinh.
Tuy nhiên, dù sao Tú Phân cũng là đứa con thất lạc bên ngoài của nhà họ Bạch, trước đây tìm không thấy thì thôi, bây giờ đã tìm được, cứ để mặc như vậy cũng không phải là cách.
Sau khi thuyết phục được Bạch lão tiên sinh, Tô Tâm Liên lập tức tỏ ra tốt bụng, đề nghị bản thân có thể thay mặt mẹ, tạm thời tiếp nhận Tú Phân.
Thôn làng nơi Tú Phân sống xa xôi, đi ra ngoài một chuyến cũng chẳng dễ dàng. Bà ấy vốn chỉ quanh quẩn ở huyện, chưa từng đến thành phố lớn, càng không cần nói đến Kinh Đô.
Đường đột đón bà ấy ra khỏi thôn, rất có thể sẽ khó thích nghi. Chi bằng từ từ từng bước.
Vừa hay, biệt thự hồi môn của Bạch Cầm lại ở tỉnh thành, từ chỗ của Tú Phân đi xe một ngày là có thể tới nơi.
Không chỉ đón Tú Phân ra khỏi thôn để cải thiện cuộc sống, mà còn có thể nhân cơ hội này để Bạch Cầm tiếp xúc với Tú Phân, thử xem con người này có thực sự đáng tin hay không.
Nếu tốt, sau này có thể từ từ sắp xếp đưa về nhà họ Bạch.
Nếu hư hỏng, vậy thì giấu kín, đừng để Bạch lão thái thái biết, rồi từ từ tính sau.
Tính toán đâu vào đấy như vậy, đương nhiên Bạch lão tiên sinh đồng ý, nhanh chóng gật đầu cho Tô Tâm Liên làm theo.
Chỉ là, bất kể Tô Tâm Liên hay Bạch Cầm đều không ngờ, người đầu tiên phát hiện ra Tú Phân lại là Châu tiên sinh.
Liên quan đến nhà họ Hoắc, mọi chuyện càng trở nên phức tạp, rắc rối hơn dự tính.
Cuối cùng, chính sơ hở này lại để Thẩm Ninh Tuệ nắm lấy cơ hội, ở lại biệt thự, rồi lần lượt vô hiệu hóa từng bước kế hoạch của Tô Chí Vũ và Bạch Cầm...
Nhớ lại những chuyện xảy ra thời gian gần đây, Bạch Cầm lòng đầy cảm khái.
Từ nhỏ bà ta đã không được Bạch lão tiên sinh yêu thích, ngược lại con gái bà – Tô Tâm Liên – lại luôn là người được cưng chiều nhất nhà họ Bạch.
Ban đầu, Bạch Cầm từng khó chịu, dù không đến mức ghen tị với con gái, nhưng trong lòng vẫn vướng bận: Tại sao không phải mình mà lại là nó?
Nhưng khi Tô Tâm Liên dần trưởng thành, sự thông minh sắc sảo của cô ta lại mang về cho bà ta vô số lợi ích. Bạch Cầm dần thấy: sinh được đứa con gái này, quả thật là trời ban phúc.
Ví dụ như chuyện Tú Phân lần này – nếu không nhờ Tô Tâm Liên tính toán chu toàn, có lẽ giờ đây Tú Phân đã được đón về thẳng nhà họ Bạch, còn bà ta thì vẫn bị giấu giếm, hoàn toàn không hay biết con gái ruột đã trở về.
Ông trời cũng không tuyệt tình với mình! – bà ta thầm nghĩ – Người nhà họ Bạch có thể khinh rẻ ta, nhưng ta có Tô Tâm Liên bên cạnh. Những thứ thuộc về ta, không ai có thể cướp được!
Dì Trương đứng bên cạnh, nghe mà mơ hồ. Bà hiểu ý Bạch Cầm, nhưng cũng không hiểu nổi:
“Nhưng phu nhân à, vậy... chuyện này thì liên quan gì đến việc giữ cô Tú Phân ở lại biệt thự chứ?”
Lisa vốn im lặng, nghe thế liền cười nhạt:
“Dì Trương nói cũng đúng. Cô Tú Phân ở đây thì cũng tiện thôi, nhưng... so với để cô ấy về nhà họ Bạch, thì ở đây rõ ràng vẫn... an toàn hơn nhiều.”
Một người làm trẻ tuổi hơn đứng sau lưng thì thầm với bạn:
“Chị thấy không, cô Tú Phân mới đến mà đã khác hẳn rồi. Nghe nói mấy hôm nay toàn là cô Thẩm chỉ dẫn...”
“Ừ, tôi cũng nghe vậy. Người ngoài mà còn có thể thay đổi như thế, chẳng trách dần dần ai cũng nể.”
Những lời bàn tán khe khẽ lọt vào tai Bạch Cầm, khiến gương mặt bà ta càng thêm sầm lại.
Lisa thấy vậy, làm ra vẻ an ủi:
“Phu nhân đừng nghĩ nhiều. Trong biệt thự này, người thật sự có tiếng nói vẫn là bà mà.”
Nhưng giọng cô ta lại kéo dài, mang chút ngập ngừng, như vừa nói để an ủi, vừa như đang giữ một khoảng cách an toàn.
Bạch Cầm ngồi yên, trong lòng sóng ngầm cuộn trào.
Tức giận – vì thấy quyền lực trong nhà dần tuột khỏi tay.
Uất nghẹn – vì bao công sức, bao năm gây dựng, lại bị một kẻ ngoài như Thẩm Ninh Tuệ chen vào.
Lo lắng – vì người giúp việc đã không còn toàn tâm toàn ý về phía mình.
Và bất lực – vì dù muốn phản công, bà ta cũng chẳng còn quân cờ nào trong tay.
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng: Chẳng lẽ ta thật sự bị hất khỏi ngai vàng ngay trong chính nhà mình sao?
Trong đôi mắt bà lóe lên tia hung hãn, nhưng rồi rất nhanh lại tối sầm.
Mọi phẫn nộ, cuối cùng chỉ còn lại sự hụt hẫng sâu thẳm – như một kẻ bị tước đoạt tất cả ngay trên lãnh địa vốn thuộc về mình.
Bạch Cầm tốn bao nhiêu tâm tư, từng chút một dưỡng nhan, giữ dáng suốt mấy chục năm, nhưng chỉ trong mười mấy ngày, Tú Phân ăn ngon ngủ yên, gương mặt đã hồi phục rực rỡ như đóa hoa mới nở.
Dù có không cam lòng, Bạch Cầm cũng buộc phải thừa nhận — nền tảng bẩm sinh vốn đã khác nhau. Vẻ đẹp trời sinh kia, cho dù bà ta có chăm chút, tỉ mẩn bồi đắp thế nào đi nữa cũng khó lòng bì kịp.
Chỉ riêng đôi mắt hai mí to tròn, sống mũi cao thẳng, bờ môi đỏ mọng của Tú Phân đã đủ khiến người ta liên tưởng đến một minh tinh màn bạc. Trong khi đó, Bạch Cầm thì... mắt chỉ một mí, mũi thấp tẹt, môi lại mỏng dính, nhìn bao năm cũng không ra khí chất.
Trong thoáng chốc, bà ta tự giễu trong lòng: chẳng trách Bạch lão tiên sinh thiên vị. Bà ta trông chẳng giống vợ chồng họ chút nào, ngược lại Tú Phân lại thừa hưởng hoàn hảo những nét ưu tú của nhà họ Bạch.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Cầm dấy lên một cơn ghen tức khó tả. Nếu để cô gái ấy đường hoàng bước vào nhà họ Bạch, chẳng khác nào dâng sẵn một con cờ mạnh, giúp Tú Phân thuận lợi được nhận thân!
Ánh mắt thoáng chạm phải vẻ mặt ngơ ngác của dì Trương, khóe môi Bạch Cầm khẽ nhếch, cười khẩy một tiếng.
Lúc trước, khi Tô Tâm Liên đưa ra đề nghị kia, phản ứng đầu tiên của bà cũng không khác dì Trương là bao — kinh hãi, lúng túng. Nhưng suy ngẫm kỹ lại, bà phát hiện mình vẫn sáng suốt hơn nhiều. Ít nhất, bà còn có thể sinh ra một Tô Tâm Liên khôn ngoan, một Tô Chí Vũ học hành xuất sắc. Còn dì Trương? Chẳng có gì cả, ngoài bộ dạng thật thà ngốc nghếch kia.
Trong lòng đầy khoái ý, Bạch Cầm cố tình cười nói:
“Dì ấy à, làm việc thì hạng nhất, chỉ là cái đầu này… hơi kém thôi.”
“Phu nhân, bà lại không biết rồi,” dì Trương vội vàng xua tay, nở nụ cười gượng gạo, “xưa nay tôi vốn ngốc mà.”
Bạch Cầm càng thêm đắc ý, giọng điệu ung dung:
“Người nhà họ Bạch thì đông thật, nhưng chỉ cần ông cụ chưa buông quyền, mọi chuyện vẫn nằm trong tay ông ấy. Dù Châu tiên sinh được phái tới với mục đích gì, chỉ cần ta giữ chặt điểm này thì không lo gì cả. Chúng ta phải khiến ông cụ tin tưởng, và chỉ cần nhớ rõ, người ông ấy yêu thương nhất chính là bà cụ.”
Dì Trương nghe đến đây thì ngẩn người, tròn mắt nhìn bà ta, dường như chưa kịp hiểu.
Bạch Cầm thấy vậy, lòng hư vinh được thỏa mãn đến cực điểm. Bà ta hăng hái kể lại một lượt những lời Tô Tâm Liên từng nói:
“Vì sức khỏe của bà cụ, Bạch lão tiên sinh mới giấu kín mọi chuyện. Không chỉ giấu việc Tú Phân từng lưu lạc, ngay cả chuyện tôi không phải con gái ruột, ông ấy cũng không nói. Lúc này mà Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ đùng đùng xuất hiện ở Kinh Đô, bà thử nghĩ xem — ông cụ sẽ có tâm trạng gì? Bà cụ sẽ chịu nổi đả kích đó sao?”
Dì Trương cứng họng, lúng túng không dám đáp.
Khóe môi Bạch Cầm cong lên, ánh mắt lóe sáng đầy tính toán:
“Cơ thể bà cụ yếu ớt như vậy, chỉ cần bị kích động một chút là nguy hiểm. Nếu lúc ấy bà cụ đổ bệnh, cho dù Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ có về nhà họ Bạch, có gặp được ông cụ thì đã sao? Ông cụ mà ghét bỏ thì huyết thống cũng vô dụng. Với tính cách của ông cụ, để bảo vệ bà cụ, sớm muộn gì ông ấy cũng đuổi hai người đó ra ngoài.”
Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Bạch Cầm gần như bật cười thành tiếng. Hình ảnh Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ bị đuổi ra khỏi cánh cổng nhà họ Bạch, trở thành trò cười, chẳng khác nào chó nhà có tang, khiến bà ta hả hê khôn tả.
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi, dứt khoát, triệt để — chỉ có như vậy mới cắt đứt mối nguy đang rình rập.
Bạch Cầm hít một hơi, gương mặt thoáng hiện vẻ quyết liệt:
“Cho nên việc tiếp theo, thứ nhất, ta phải để Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ biết chuyện đại thọ của ông cụ, khiến họ tự tìm đến Kinh Đô. Thứ hai, phải điều Châu tiên sinh đi nơi khác. Người nhà họ Hoắc kia vốn là tâm phúc của ông cụ, giữ lại chỉ thêm bất lợi cho ta.”
Ánh mắt bà ta lóe sáng, giọng chậm rãi nhưng tràn đầy tự tin:
“Tâm Liên đã hứa sẽ nghĩ cách giải quyết Châu tiên sinh. Chúng ta chỉ cần phụ trách dẫn Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ đến Kinh Đô. Đợi ông cụ đích thân ra lệnh đuổi họ đi, cả đời này hai người đó cũng đừng mong chen chân vào nhà họ Bạch!”
Bạch Cầm nói đến đây, nét mặt càng lúc càng đắc ý. Bà ta tưởng như dì Trương sẽ lập tức xu nịnh, gật gù khen ngợi, nào ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dì Trương vẫn ngây người, mắt nhìn chằm chằm, không đáp lấy nửa lời.
Bạch Cầm cau mày, liếc sắc lạnh:
“Ngẩn ngơ cái gì thế? Nghe đến ngốc rồi à?”
Dì Trương như bị giật mình, vội vàng cười trừ, lắp bắp:
“Những… những điều này đều là Tô tiểu thư nghĩ ra sao ạ?”
Trong nháy mắt, sự đắc ý nơi Bạch Cầm dịu xuống, thay vào đó là một chút cảnh giác. Bà ta chau mày, giọng có chút so đo:
“Cũng gần như thế thôi, nhưng tôi cũng có bổ sung thêm. Coi như là cả hai mẹ con tôi cùng bàn bạc.”
Nói xong, bà ta dừng lại, lặng lẽ quan sát phản ứng của dì Trương. Trong ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ bị kìm nén, lo lắng mơ hồ, và cả cảm giác cay đắng — tựa như vị trí vốn chắc chắn của mình trong căn nhà này, đang bị lung lay từng chút một.
Thế nhưng bà ta vừa dứt lời, dì Trương lại im lặng mất hai giây. Trong đôi mắt thoáng lóe lên sự hoảng hốt, hàng lông mày cau lại, khóe môi run run như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cuối cùng, tuy dì Trương cũng gượng gạo thốt ra vài câu nịnh nọt, nhưng âm điệu mơ hồ, gượng ép đến mức hoàn toàn không chạm được tới đáy lòng của Bạch Cầm.
Bạch Cầm lập tức cảm thấy hơi mất hứng. Trong lòng bà ta dâng lên cơn bực tức, như thể bị một kẻ hèn mọn phản bội. Ánh mắt lạnh băng lướt qua gương mặt tiều tụy của dì Trương, giọng nói chua chát hạ thấp:
“Ha, nói cả buổi trời cứ như không nói gì cả. Thôi thôi, dì không hiểu cũng không sao. Nhớ rõ chuyện này, tìm cách tiết lộ tin tức đó cho Tú Phân là được rồi. Giờ mau xuống làm việc đi, đừng có đứng đây làm chướng mắt tôi nữa.”
“Vâng vâng, phu nhân, tôi biết rồi… Tôi đi dọn dẹp hành lang trước ạ.” Dì Trương gật đầu lia lịa, giọng run run, vội vã ôm chặt cây chổi như ôm phao cứu sinh, rồi khom lưng lui ra khỏi phòng Bạch Cầm.
Cánh cửa khép lại, phát ra một tiếng cạch lạnh lẽo.
Xác định Bạch Cầm không còn nhìn thấy mình nữa, dì Trương mới khẽ thở hắt ra, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Bà ta cúi gằm mặt, bắt đầu dọn dẹp một cách máy móc, từng động tác run rẩy cứng ngắc, trong lòng như có tảng đá nghìn cân đè nặng.
Năm nay dì Trương đã ngoài sáu mươi, tuổi già bóng xế, con cái thì kẻ vô dụng, kẻ vướng vòng lao lý, chỉ để lại mình bà ta đơn độc. Nếu không phải được Tô Tâm Liên tiến cử, bà ta đã chẳng có cơ hội bám trụ tại nhà họ Bạch nhiều năm như thế.
Đối với bà ta, Bạch Cầm vừa là chủ nhân, vừa ít nhiều mang bóng dáng con gái. Còn Tô Tâm Liên, bà ta đôi lúc coi như cháu ruột. Chính vì vậy, dì Trương một mực tận tụy, trung thành, chưa bao giờ lơ là bổn phận.
Nhưng hôm nay, khi nghe những lời Bạch Cầm vừa lạnh lùng thốt ra, tim bà ta run lên từng nhịp.
Làm sao có thể nghĩ đến chuyện hãm hại Bạch lão thái thái – người mẹ bao năm yêu thương, che chở cho chính Bạch Cầm? Người phụ nữ dịu dàng ấy vốn được Bạch lão tiên sinh nâng niu cả đời, lại luôn đối xử nhân hậu với tất cả con cái.
Trong mắt dì Trương, bà cụ Bạch chính là bức tường thành ấm áp duy nhất còn sót lại trong gia tộc lạnh lẽo này. Thế mà giờ đây, Bạch Cầm và Tô Tâm Liên lại mưu tính chuyện “mượn d.a.o g.i.ế.c người”, chỉ hận không thể ép bà cụ c.h.ế.t ngay trước mặt mọi người…
Ý nghĩ đó khiến dì Trương rùng mình, da gà nổi khắp người. Một nỗi sợ hãi mơ hồ bám riết lấy bà:
Hôm nay họ có thể ra tay với người mẹ chí thân chí ái… ngày mai, e rằng trong mắt họ, đám người hầu như mình cũng chẳng khác gì súc vật.
Tối hôm đó, dì Trương mất ngủ cả đêm, mệt mỏi đến mức sinh bệnh. Nhưng cuối cùng, dưới sự thúc ép của Bạch Cầm, bà ta vẫn buộc phải thì thầm tiết lộ tin tức cho mấy người hầu khác.
Ban đầu, đám giúp việc nghe xong thì kinh ngạc, không tin nổi. Họ len lén bàn tán với nhau trong bếp, giọng điệu thấp thỏm:
“Thật sự bà cụ… có thể không chịu nổi sao?”
“Nghe bảo sức khỏe bà cụ yếu lắm, chỉ sợ…”
“Suỵt, nhỏ giọng thôi! Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Lisa thì thở dài, vừa lau ly vừa khẽ nói với dì Trương:
“Phu nhân bảo sao thì dì làm vậy, chứ chuyện này… tôi nghe mà lạnh sống lưng. Nếu lỡ xảy ra chuyện thật, chẳng phải cả chúng ta cũng bị liên lụy sao?”
Dì Trương chỉ biết cắn môi, cúi đầu, không đáp.
Có người khác thì nửa tin nửa ngờ, nhưng rồi càng ngày, ánh mắt họ khi nhìn về phía Bạch Cầm càng e dè, xa cách. Ngược lại, khi nhắc đến Thẩm Ninh Tuệ, không ít kẻ lại thì thầm rằng:
“Cô ấy dạo này khác lắm, làm việc đâu ra đấy, ngay cả ông cụ cũng nhìn bằng con mắt khác.”
“Ừ, tôi cũng thấy… hình như so với phu nhân, khí thế cô ấy còn vững vàng hơn.”
Từng lời bàn tán nhỏ như kim châm len lỏi khắp căn biệt thự, âm thầm hình thành một sự nghiêng ngả trong lòng người làm.
Mấy ngày sau, tin tức Bạch lão tiên sinh sắp tổ chức đại thọ bảy mươi ở Kinh Đô, chẳng mấy chốc đã truyền khắp nơi. Rốt cuộc, nó cũng lọt vào tai Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ.
Trong khi đó, ở trong căn phòng sang trọng, Bạch Cầm ngồi một mình.
Bà ta cầm tách trà mà tay run lên bần bật, trong n.g.ự.c như có lửa thiêu đốt. Vừa uất nghẹn, vừa lo sợ. Mỗi ánh mắt né tránh của người hầu, mỗi cái cúi đầu giả lả của Lisa hay dì Trương, đều như lưỡi d.a.o cắt vào tim bà ta.
Bọn hạ nhân kia… dám nghiêng về phía nó? Dám coi thường ta ngay trong chính ngôi nhà này sao?
Ý nghĩ đó khiến Bạch Cầm hít thở khó nhọc, mặt tái xanh, đôi mắt đỏ ngầu. Một nỗi sợ hãi chưa từng có bỗng quấn lấy bà ta: sợ rằng mình sẽ thật sự bị hất khỏi ngai vàng, bị chính con đàn bà vô danh kia soán ngôi, ngay trên mảnh đất mà bao năm qua bà ta đã tự cho là thiên hạ của mình.
Trong căn phòng rộng lớn, tiếng cười xa xăm của bọn người hầu vang vọng từ tầng dưới vọng lên. Bạch Cầm bỗng cảm thấy cả thế giới như đang nghiêng về phía Thẩm Ninh Tuệ, còn mình thì chỉ như một kẻ thất thế, bị gạt bỏ không thương tiếc.