Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không Phải Convert Nhé ) - Chương 328: Can Đảm Lắm
Cập nhật lúc: 07/09/2025 17:51
“Trương thiếu, sao cậu còn tự ra ngoài đón vậy?”
“Hắn… Trương Đông Tề à? Trời đất, thay đổi gì mà lớn thế! Tôi nhớ Đông Tề trước đây chỉ tầm một mét sáu, giờ lại cao thế này? Hơn nữa từ sau khi tốt nghiệp cấp hai, tôi chưa gặp lại, không ngờ lần này xuất hiện lại cao lại soái như vậy!” Vương Hàm kinh ngạc buột miệng.
“Trương thiếu đâu chỉ cao với soái? Người ta là công tử Bí thư huyện ủy, giờ còn đang học ở Đại học Phục Đán bên Ma Đô. Hàng xịn chính hiệu—sinh viên tài năng đấy. Các cô, trước kia nhìn nhầm người rồi chứ gì?” Trịnh Tiêu cười trêu, tiện tay nịnh luôn một câu. Thân phận địa vị thế này, tất nhiên không thể để Trương Đông Tề tự khoe; tự nói ra lại thành tự biên tự diễn, làm màu thì hạ đẳng. Để Trịnh Tiêu nói hộ, vừa tự nhiên, vừa êm.
“A Tiêu, đừng nói linh tinh. Toàn bạn học cũ với nhau, nhắc mấy chuyện đó làm gì. Mọi người vào đi—hôm nay tôi làm chủ, mời cả lớp một bữa!” Trương Đông Tề mỉm cười, phong thái tự tin, tao nhã.
“Đúng rồi, hai tiểu tỷ tỷ này là…?” Hắn đưa tay chỉ về phía sau lưng Trần Viễn—nơi Vương Mộng Mộng và Lâm Chỉ Lạc đang đứng—rõ là muốn làm quen. Nói thật, lớp 9 (2) ngày trước cũng chẳng có nữ sinh nào quá đẹp. Tằng Dương Dương với Lương Dĩnh là ưa nhìn nhất thì cũng cỡ bảy điểm. So với Lâm Chỉ Lạc cỡ chín điểm và Vương Mộng Mộng chạm chín rưỡi, lập tức lép vế hẳn. Chênh lệch một trời một vực, không cách nào so.
Cả khách sạn Quân Việt, ánh mắt nam giới hầu như dồn hết lên người Mộng Mộng và Chỉ Lạc. Đến kẻ nhát cũng phải len lén liếc trộm liên hồi. Trước đây Vương Mộng Mộng chẳng mấy khi ăn diện, mặc cũng quê mùa, nên ít khi bộc lộ khí chất thật. Hôm nay thay cả bộ thời thượng, tiện thể làm tóc, dù chưa trang điểm, vẫn khiến người ta ngẩn ngơ. Còn Lâm Chỉ Lạc—mỹ mạo bậc ấy—Trần Viễn rốt cuộc vớt ở đâu ra?
“Ma Đô là đại đô thị quốc tế, tôi gặp không ít mỹ nữ rồi. Nhưng đẳng cấp như hai cô đây thì đúng là hiếm. Thiên Môn nhỏ bé mà cũng xuất hiện cực phẩm thế này sao?” Trương Đông Tề động lòng thấy rõ.
“À, hai người ấy hả,” Trần Viễn điềm nhiên, “đây là Vương Mộng Mộng, em gái tôi; còn bên cạnh là Lâm Chỉ Lạc, bạn thân của em ấy. Hai cô nhóc dạo phố cả buổi trưa, chưa kịp ăn, tôi tiện thể dẫn vào đây ăn ké chút. Chắc mọi người không để bụng đâu nhỉ?”
Lâm Chỉ Lạc lườm Trần Viễn: giới thiệu kiểu gì mà phèn thế, còn bảo các cô là đi quỵt cơm? Từ bao giờ Lâm nhị tiểu thư lại phải ăn ké?
“Không sao, không sao. Không ngờ Trần Viễn còn có em gái xinh như vậy. Nào, thêm WeChat đi, sau tiện liên lạc.” Trương Đông Tề vỗ vai Trần Viễn. Nghe Vương Mộng Mộng là em gái Trần Viễn, mắt hắn sáng rực, thái độ với Trần Viễn cũng ấm hẳn. Đám nam sinh theo đó cũng nhiệt tình hơn—Ngô Vĩ với Dụ Trì cũng vậy.
“Các ông chắc định làm em rể tôi hết chứ gì? Tôi rủ các ông tới nhậu, các ông lại muốn tán em gái tôi? Không cửa nhé!”
Rất nhanh, cả bọn vào bàn. Không khí lúc đầu còn ngượng, rồi dần ấm lên. Phòng riêng có chừng hơn hai mươi người: 12 nam, 8 nữ; cộng thêm Vương Mộng Mộng và Lâm Chỉ Lạc thì nữ vừa khéo đủ 10.
Bạn học cấp hai nên đã có người lập gia đình—ở thị trấn, cưới sớm là chuyện thường. Một phần sau khi xong THCS là bỏ học, vào đời làm công. Có người lăn tốt—như Trịnh Tiêu—giờ tự mở công ty, còn mua được Mercedes, xem như đổi đời. Có người chật vật—tốt nghiệp xong nhờ nhà giới thiệu đi tỉnh khác làm, lương tháng hai, ba triệu (NDT hai, ba ngàn), làm năm sáu năm thì lên năm, sáu triệu—nhưng lương tăng bao nhiêu, giá cả cũng tăng bấy nhiêu, để dành chẳng được là bao. Vài người hết cấp ba cũng nghỉ, vài người học đại học, năm nay vừa tốt nghiệp, đang ở đoạn m.ô.n.g lung. Thẳng thắn mà nói, so với tụ họp cấp ba, tụ họp cấp hai mang màu xã hội rõ rệt hơn—ai nấy già dặn, vì đa phần đã va chạm đời.
Dạo này rộ tin Thiên Môn có dự án trọng điểm sắp khởi động. Dự án mở, ắt thiếu nhân lực. Lúc ban đầu khởi công, ai bám trụ ở Thiên Môn sẽ nắm lợi thế. Thành phố điện ảnh nếu xây, ít nhất nuôi sống mười vạn người. Bắt đúng thời cơ, có khi đổi vận.
Trong bữa, Trương Đông Tề thao thao về tương lai phát triển của Thiên Môn: nào là Yên tổng đầu tư 100 tỷ, nào là quy hoạch của chính quyền—đề tài cao, đẳng cấp lắm. Ở bàn này mà nói chuyện lương tháng ba, năm triệu, làm nhà máy chỗ nào… thì đúng là mất mặt.
“Trần Viễn, tốt nghiệp rồi cậu định sao?” Trương Đông Tề hỏi bâng quơ.
“Tôi á? Chưa nghĩ ra. Thấy mình khá m.ô.n.g lung. Đi làm thì không đâu. Chắc lang thang đây đó, có thời gian thì đi khắp cả nước, ngắm non sông; rồi muốn ra nước ngoài nhìn mặt trăng bên đó tròn ra sao. Con người mà, phải đi nhiều, mở mang mắt.”
Trần Viễn nói thật lòng. Anh thực sự mê man: người khác xin việc, riêng anh khỏi phải làm, tiền lại xài không hết, muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ, đời trôi như con cá muối, bên cạnh còn một đống cô gái thích anh. Niềm vui kiểu này, nhiều khi cô quạnh như tuyết—thôi để một mình anh gánh vậy.
“Trần Viễn, suy nghĩ vậy hơi tiêu cực. Tuổi trẻ là lúc phấn đấu, sao lại không đi làm? Dù muốn đi du lịch, cũng phải có nền tảng kinh tế chứ. Hay là cậu về công ty tôi—khỏi nói nhiều, tình bạn cũ, mỗi tháng năm ngàn là ít nhất!” Trương Đông Tề cười. Nói thế để ngầm khoe—rằng giờ hắn đã khởi nghiệp, mở công ty riêng. Đó mới là điểm chính.
“Phụt!” Lâm Chỉ Lạc vừa uống một ngụm đồ, suýt phun. Đường đường Yên tổng, mà cậu ta dám mời với mức năm ngàn để về công ty mình làm? Tiểu tử, gan cậu to thật đấy!