Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không Phải Convert Nhé ) - Chương 429: Bám Dai Như Đỉa
Cập nhật lúc: 07/09/2025 17:59
• Phòng trực tiếp nổ tung màn đạn. Khoảnh khắc ấy, lòng Sở Ngọc Mặc đầy kinh ngạc. Nàng vốn không hề nghĩ Trần Viễn sẽ thắng. Ban đầu, nghe Trần Viễn với giọng có phần kiêu căng mà nhận xét kỳ nghệ của Tiêu Dật Quân và Kimura, nàng còn thấy anh nói năng không hợp—có chút “gồng”, hơi khoe khoang. Vì vậy, độ thiện cảm của nàng với anh đã sụt đi một chút. Nàng vốn ghét những kẻ nói khoác.
• Nhưng sự thật đã chứng minh: anh không hề nói khoác. Anh có tư cách để đánh giá Tiêu kỳ vương và Kimura—bởi vì anh là kỳ tôn. Trình độ của anh cao hơn hẳn, thậm chí đem so với kỳ thánh trong truyền thuyết cũng không kém là bao! Ở tầm cao như thế, anh có quyền bình luận kỳ nghệ của bất kỳ ai.
• Ngược lại là nàng: chưa hề hiểu rõ thực lực của Trần Viễn đã vội kết luận theo quán tính, nói theo đám đông—quả thực có chút xấu hổ.
• “Ngọc Mặc tỷ tỷ, Trần Viễn ca ca thắng kìa! Anh ấy thật sự thắng Kimura, lại còn thắng cả ba ván—nghiền ép tuyệt đối! Trần Viễn ca ca quá đỉnh, thật ưu tú, rất lợi hại, còn lợi hại hơn cả ông anh đại móng heo của em!”
• Lâm Chỉ Lạc: Độ thiện cảm +1
Trước mặt độ thiện cảm: 97 điểm.
• Keng! Đo lường đến l.i.ế.m cẩu đối tượng Lâm Chỉ Lạc, độ thiện cảm đột phá 97 điểm, khen thưởng kí chủ cường hóa điểm +10.
Trước mặt còn lại cường hóa điểm: 85.
• “Ca ca thực sự quá lợi hại. Em từng nghĩ anh chỉ lên mạng chơi vài ván cho vui. Lúc anh bảo muốn khiêu chiến Kimura, em còn tưởng anh nói đùa. Nhưng mấy ngày sau đó, anh thật sự thức ngày thức đêm, không ngủ không nghỉ đánh cờ liên tục. Vì chuyện này, anh còn gác lại tất cả hạng mục làm ăn. Người ngoài cho rằng anh lười biếng, chỉ có em biết anh nỗ lực đến mức nào. Anh vì luyện kỳ nghệ mà thức trắng chiến đấu tới cùng và cuối cùng đã thành công—đánh bại Kimura. Không ai cố gắng hơn ca ca. Anh xứng đáng với vinh quang này!”
• Vương Mộng Mộng mắt đã hoe đỏ. Nàng vì sự cố gắng của Trần Viễn mà xúc động. Ca ca chiến vì vinh dự, chứ có thiếu gì cái khoản hai trăm triệu treo thưởng đâu. Ấy thế mà các người không hiểu, lúc đầu còn mỉa mai, chê cười. Một đám tiểu nhân! Giờ thì biết ca ca của ta ghê gớm rồi chứ? Hừ!
• Vương Mộng Mộng: Độ thiện cảm +1
Trước mặt độ thiện cảm: 94 điểm.
• (Nếu để Trần Viễn nghe được đoạn “tự sự” này, e là anh phải… thổ huyết. Ta cmn lúc nào nỗ lực? Thức đêm đánh game cũng gọi là nỗ lực à? Nếu vậy thì cả nước đầy thanh niên “nỗ lực”. Chẳng lẽ vì ta có tiền, nên thức đêm chơi game cũng thành “hy sinh to lớn”? Thôi, đành… câm nín.)
• Nghe lời Vương Mộng Mộng, Sở Ngọc Mặc càng xúc động hơn. Thì ra trên đời không có cái gọi là “thiên tài” thuần túy—thiên tài là kẻ nỗ lực nhiều hơn người khác. Trần Viễn biết đàn dương cầm, biết bóng rổ, giỏi chiến đấu, hiểu y thuật—mỗi thứ đều thâm hậu. Nay ngay cả cờ vây cũng đã đạt đến đỉnh phong thế giới. Anh có thiên phú ư? Có. Nhưng sau lưng thiên phú, là mồ hôi và nỗ lực nhiều hơn người. Chỉ dựa thiên phú, chẳng thể ở mỗi lĩnh vực đều lên đỉnh.
• Nàng dựa vào đâu mà phủ định sự nỗ lực ấy? Từ những chi tiết nhỏ, mới thấy người đàn ông này có nội lực mạnh mẽ đến nhường nào.
• Chỉ mình Sở Ngọc Mặc hiểu: phụ thân muốn nàng thành đại gia khuê tú, nên từ bé đã bắt nàng học đủ thứ. Nàng học cờ vây, thư pháp, đàn dương cầm, hội họa; ngoài việc lớp còn thêm một đống lớp năng khiếu. Thứ bảy chủ nhật không có nghỉ. Khi lũ bạn rong chơi công viên, nàng vẫn cắm đầu học. Mười mấy năm như một ngày, nàng gần như không có thời gian rảnh. Vậy mà ở lĩnh vực mình giỏi nhất, nàng vẫn kém Trần Viễn rất xa. Có thể tưởng tượng anh đã trả giá đến mức nào.
• Sở Ngọc Mặc yêu mến những người nỗ lực—vì nàng cho đó là phẩm chất cao quý. Nhất là với một người như Trần Viễn, đã có gia thế, lại còn cố gắng hơn thường nhân—quá ưu tú!
• Sở Ngọc Mặc: Độ thiện cảm +5
Sở Ngọc Mặc: Độ thiện cảm +5
Sở Ngọc Mặc: Độ thiện cảm +5
Trước mặt độ thiện cảm: 80 điểm.
• (Độ thiện cảm 80—đã là tim đập thình thịch. Đủ để nàng chủ động tiếp cận.)
• Lúc này, Trần Viễn ngoảnh lại, ánh mắt lướt qua Sở Ngọc Mặc, Lâm Chỉ Lạc, Vương Mộng Mộng. Quả nhiên, sau khi thắng Kimura, độ thiện cảm của cả ba đều tăng mạnh. Không chỉ Sở Ngọc Mặc lên đến 80, mà Lâm Chỉ Lạc còn bứt phá lên 97. Chỉ có điều… Vương Mộng Mộng thì là sao nữa đây? Này lão muội, tỉnh táo chút được không? Chúng ta là huynh muội. Nếu em lỡ yêu ca, biết giải làm sao? Chỉ còn thiếu chút nữa là… đảo chiều thành công rồi.
• “Không được! Phải khiến Vương Mộng Mộng sinh ra ác cảm với mình. Nhỡ đâu thật sự đảo chiều thì khó xử chết!”—Đang lúc Trần Viễn vạch kế hoạch “tạo ghét” để chặn đường đảo chiều, thì trong đầu lại vang lên tiếng chuông hệ thống:
• Lâm Thư Đồng: Độ thiện cảm +1
Trước mặt độ thiện cảm: 98 điểm.
• Keng! Liếm cẩu đối tượng Lâm Thư Đồng độ thiện cảm đột phá 98 điểm, khen thưởng kí chủ cường hóa điểm +10!
Keng! Kí chủ trước mặt còn lại cường hóa điểm: 95!
• Nhìn cái tên hiện trên bảng tăng hạng, Trần Viễn đờ người. Ơ con nhỏ này lại xuất hiện? Thật đúng kiểu bám dai như đỉa! Bao lâu không gặp, độ thiện cảm không giảm mà còn tăng? Thật quá quắt!
• — — —
• Lúc này Lâm Thư Đồng vừa mới nhận nhà, nàng đang thuê một căn ở Hán thành. Buổi chiều, nàng đã nhận lời hẹn với một chàng trai đi BMW. Kể từ lần trước chủ động đề nghị cùng Trần Viễn thuê phòng, nhưng bị anh lạnh lùng từ chối, lòng nàng nát như tro. Có người khuyên nàng đừng hèn mọn như thế. Dù không quên được anh, cũng nên cắt đứt đúng lúc. Bắt đầu lại với một chàng trai mới, có thể nàng sẽ quên được quá khứ.
• Vì vậy dạo gần đây, nàng ép mình không quan tâm bất kỳ tin tức nào về Trần Viễn. Thậm chí cấm người khác nhắc đến hai chữ Yên tổng. Nàng tưởng rằng mình sắp quên được anh.
• Nhưng mà—đúng lúc ấy, chàng BMW nhắn cho nàng một video. Nàng tiện tay mở, hoá ra là phòng trực tiếp—người trong đó lại chính là Trần Viễn?
• “Thư Đồng, thấy chưa? Gã đàn ông này vừa nãy đánh bại Kimura!”
“Ta dựa vào—quá trâu! Thật sự vì nước rạng danh!”
“Còn có 200 triệu tiền thưởng. Hắn đúng là thần tượng của ta! À, nghe nói đại thần này không chỉ cờ vây mà piano, bóng rổ cũng thuộc hàng đỉnh thế giới! Điêu thật!”
• Gã BMW gửi liền ba tin, nghĩ rằng cùng nàng bàn chuyện “thời sự” sẽ khiến nàng thấy hắn là người đàn ông có tầm. Nhưng xem xong, Lâm Thư Đồng lại khóc.
• “Hóa ra ta chưa từng quên Trần Viễn! Ta vẫn nhớ từng chút anh đã dành cho ta!”
“Anh vì ta đã ba năm trả giá, cớ gì ta mới ba tháng đã định từ bỏ?”
“Không, không thể thế. Trong lòng ta vẫn yêu anh. Nếu tìm một kẻ thay thế, ta sẽ không tha thứ nổi chính mình—mà Trần Viễn cũng không tha thứ cho ta!”
“Ta không từ bỏ. Ta nhất định giành lại anh ấy—bằng mọi giá!”
• Lâm Thư Đồng siết chặt nắm tay, trong lòng lại bùng lên một luồng chiến ý—mãnh liệt hơn bao giờ hết. Trần Viễn một lần nữa làm nàng chấn động; nàng không cam chịu bình thường. Nàng muốn đoạt lại tình yêu đã mất!
• Chàng BMW đợi mãi không thấy hồi âm. Hơn mười phút sau, hắn nhắn tiếp:
• “Thư Đồng, em đang làm gì thế?”
“Sao không trả lời anh?”
“Thư Đồng, khi nào em xuống? Anh đang dưới lầu đợi em!”
• “Cút! Đừng để tôi thấy mặt anh nữa!”
• Nhận được tin nhắn ấy, chàng BMW đơ người tại chỗ…
•